Chương 997 Cái thứ quỷ này ngươi nghĩ là chỉ có một mình ngươi có hay sao? (2)
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Quan Sơn Hải muốn chết luôn cho rồi, sau đó vội vàng giải thích, dù sao hắn cũng không thể để cho sự trong sạch cả đời của mình bị Hạ Vũ hủy!
Bành!
Nhìn thấy Diệp Phong cười như không phải cười nhìn mình, hoàn toàn không có xem lời giải thích của mình ra gì, Quan Sơn Hải hóa toàn bộ ủy khuất thành lửa giận, một cước đá Hạ Vũ đang nằm bên cạnh bay ra ngoài!
"Ngọa tào!"
"Quan tiền bối, mới sáng sớm mà ngươi đã nổi điên làm gì!"
Khi Hạ Vũ bị đạp bay rơi xuống đất, Hạ Vũ cũng tràn ngập lửa giận hô to lên.
"Ngươi nói ta nổi điên làm gì!"
"Đêm qua, ta nằm trong hố nhỏ ngủ, tại sao ngươi lại chạy tới bên cạnh ta làm gì?"
"Hơn nữa còn dùng đất cát vùi lấp thân thể?"
Nghe được Hạ Vũ hỏi như vậy, Quan Sơn Hải cũng tức hổn hển lớn tiếng chất vấn.
"Ta chỉ muốn thử xem ngủ ở trong hố có cảm giác như thế nào thôi!"
"Sau đó mới leo xuống ngủ bên cạnh ngươi!"
"Còn tại sao lại dùng đất cát để vùi lấp thân thể đó là sợ ban đêm hai người chúng ta sẽ bị lạnh!"
Nghe được Quan Sơn Hải chất vấn, Hạ Vũ cũng nhún vai một cái sau đó giải thích rõ cho hắn biết.
"Thần mẹ nó cảm lạnh!"
"Chúng ta là Thần Đạo Giả, cảm lạnh cái rắm!"
"Còn nữa, người muốn thử cảm giác ngủ hố thì mẹ đó ngươi tìm một cái hố tự mình ngủ chạy tới ngủ chung với ta để làm cái gì!"
Nghe được Hạ Vũ trả lời mình như vậy, Quan Sơn Hải cũng tức đến mắng to một lần nữa.
"Hai vị!"
"Các ngươi đừng có diễn nữa, ta coi như cái gì cũng chưa nhìn thấy là được!"
"Chúng ta vẫn nên tranh thủ đi tìm Hàn Quảng báo thù đi!"
Nhìn hai người cãi qua cãi lại không ngừng, Diệp Phong cũng vội vàng khuyên.
"Ừm?"
"Chúng ta không có diễn kịch, chúng ta thật sự trong sạch!"
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Quan Sơn Hải ủy khuất muốn khóc!
"Hạ Vũ!"
"Nếu như đã hủy đi sự trong sạch của ta thì lát nữa đừng trách tại sao ta lại ném trật thêm mấy cái Thiên Viêm Trấn Ma Tháp!"
Nghĩ đến đây, Quan Sơn Hải nhếch miệng nở nụ cười, sau đó kích hoạt một cái Không Gian Truyền Tống Môn chỉ định!
...
Luyện Thần Tông, bên ngoài tông môn!
"Diệp thiếu!"
"Nơi này chính là Luyện Thần Tông của Hàn Quảng!"
"Một hồi nếu là chúng ta đối oanh sẽ đem đối phương vây khốn, mà thời gian bị nhốt này cũng sẽ rất lâu!"
"Đến lúc đó nếu như ngài có việc thì ngài cứ rời khỏi đây trước đi!"
Sau khi đến nơi, Quan Sơn Hải lập tức quay qua nhìn Diệp Phong kể rõ ra tình huống này, dù sao một cái Thiên Viêm Trấn Ma Tháp có thể vây khốn người khác một canh giờ, một ngàn cái, một vạn cái Thiên Viêm Trấn Ma Tháp thì thời gian vây khốn cực kỳ khủng bố!
"Tốt!"
"Chờ các ngươi đối oanh, ta sẽ rời đi!"
Nghe được Quan Sơn Hải nói như vậy, Diệp Phong cũng gật đầu cười.
"Hàn Quảng!"
"Mẹ nó, ngươi mau cút ra đây cho ta!"
"Hôm nay nếu như ngươi không quỳ xuống đất gọi ta một tiếng gia gia thì hôm nay ngươi nhất định phải chết!"
Sau đó, Quan Sơn Hải lập tức nhìn vào trong Luyện Thần Tông gào to lên.
Một lát sau!
"Ha ha ha!"
"Ta tưởng rằng là ai đây, hóa ra là Quan huynh a!"
"Hôm nay là ngọn gió nào thổi ngươi tới đây!"
Sau khi Hàn Quảng từ Luyện Thần Tông bay ra, nhìn thấy người đang đứng ở bên ngoài kêu gào là Quan Sơn Hải thì trên mặt cũng lộ ra vẻ khinh thường lên tiếng hỏi thăm.
"Hàn Quảng!"
"Ta không muốn nói nhảm với ngươi!"
"Ta chỉ hỏi ngươi một câu, hôm nay rốt cuộc ngươi có quỳ xuống cho ta hay không, nếu như ngươi không quỳ thì đừng trách tại sao ta trực tiếp động thủ!"
Nhìn thấy vẻ khinh thường lộ rõ trên mặt của Hàn Quảng, Quan Sơn Hải cũng thần sắc ngoạn vị nhìn đối phương hỏi lại lần nữa.
"Cái gì?"
"Kêu ta quỳ xuống trước mặt ngươi?"
"Là ngươi nhẹ nhàng hay là do ta không ném tháp nổi nữa, ngươi dám nói ra mấy lời như vậy với ta!"
Nghe nói như thế, trên mặt Hàn Quảng cũng lóe lên vẻ tức giận sau đó lập tức kích hoạt một cái Thiên Viêm Trấn Ma Tháp.
"Quan huynh!"
"Thiên Viêm Trấn Ma Tháp ở trên đỉnh đầu của ta ngươi thấy nó có quen hay không?"
"Nếu không muốn bị nó vây khốn nữa thì ta khuyên ngươi lập tức quỳ xuống xin lỗi ta!"
Lúc này, Hàn Quảng cũng thần sắc ngoạn vị nhìn về phía Quan Sơn Hải lên tiếng uy hiếp.
"Ha ha!"
"Cái thứ quỷ này ngươi cho là chỉ có một mình ngươi có hay sao?"
Nghe được Hàn Quảng uy hiếp, Quan Sơn Hải đầu tiên là cười lạnh một tiếng, sau đó kích hoạt mười cái Thiên Viêm Trấn Ma Tháp!
"Không thể nào có chuyện đó được!"
"Tuyệt đối không thể nào có chuyện này được!"
"Tại sao trong tay của ngươi lại có Thiên Viêm Trấn Ma Tháp!"
Sau khi Hàn Quảng nhìn thấy mười cái Thiên Viêm Trấn Ma Tháp xuất hiện ở trên đỉnh đầu của Quan Sơn Hải thì kinh hãi đến suýt chút nữa là trợn lòi tròng mắt ra ngoài, phải biết, toàn bộ thần giới chỉ có hắn mới có thể luyện chế ra Thiên Viêm Trấn Ma Tháp!
“Hàn Quảng này nhìn thấy mười cái Thiên Viêm Trấn Ma Tháp thì đã giật mình thành như vậy rồi!"
"Vậy nếu như nhìn thấy một vạn cái thì chẳng phải là hắn sẽ bị kinh hãi đến hoài nghi nhân sinh hay sao?"
Hạ Vũ đang đứng bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ giật mình của Hàn Quảng thì cũng không nhịn được mà bật cười, nhưng hắn không biết được là cũng bởi vì hắn đề xuất một ý kiến, sau đó lại ngủ chung với Quan Sơn Hải một giấc, tiếp theo hắn sẽ phải tiếp nhận hơn ngàn cái Thiên Viêm Trấn Ma Tháp thay Hàn Quảng!
………………………………………………………………………………...
"Hàn Quảng!"
"Không có gì là không thể cả!"
"Hơn nữa, chỉ là cái thứ quỷ này, trong mắt ngươi thì là bảo bối nhưng ở trong mắt của Diệp thiếu thì nó chỉ là một đống rác rưởi mà thôi!"
Nhìn thấy dáng vẻ khiếp sợ hiện rõ trên mặt của Hàn Quảng, Quan Sơn Hải cũng cười to giễu cợt!
"Rác rưởi?"
"Ngươi lại nói Thiên Viêm Trấn Ma Tháp là rác rưởi?"
"Mẹ nó, ta thấy ngươi mới lạ rác rưởi, lẽ nào ngươi cho rằng có mười cái Thiên Viêm Trấn Ma Tháp là có thể hù dọa được ta hay sao!"