Chương 1018 Lòng hiếu kỳ hại chết mèo, tổ hai tên xui xẻo!
Ngươi yên tâm đi, bọn chúng tuyệt đối sẽ không làm bị thương ngươi cùng lắm là chỉ bị một chút vết thương ngoài da mà thôi!"
"Hơn nữa mặc dù thực lực của bọn nó mạnh một chút nhưng chỉ cần tìm được nhược điểm chí mạng ở trên người của bọn nó thì có thể nhanh chóng đánh bại bọn nó rồi hay sao?"
"Cho nên, ngươi phải có lòng tin với mình nha!"
Nghe được Triệu Đông Lâm khóc cầu, Diệp Phong lại lên tiếng khuyên bảo.
???
Đó đâu phải là mạnh một chút, mẹ nó phải là mạnh ức điểm điểm thì đúng hơn!
Hơn nữa, đừng nói là tìm được nhược điểm chí mạng ở trên người của chúng nó, bây giờ cho dù ngươi trực tiếp nói cho ta biết nhược điểm chí mạng của chúng nó thì mẹ nó ta cũng không đụng được vào chúng nó!
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Triệu Đông Lâm cảm thấy cả người đều muốn điên rồi!
"Không được!"
"Ta không thể ngồi chờ chết, ta nhất định phải chạy đi mới được!"
Nghĩ đến đây, ánh mắt Triệu Đông Lâm nhìn về phía cửa lớn phòng luận bàn!
...
Một bên khác!
"Long lão!"
"Huyền lão!"
"Quán Chủ thật sự đang luận bàn với một vị khách!"
"Nếu không ta dẫn hai vị đại nhân đi lên lầu ba nghỉ ngơi một hồi?"
Nhìn hai lão giả trước mắt, thanh niên cũng gượng cười giải thích.
"Tiểu Chu!"
"Chúng ta lại không muốn đi nghỉ ngơi!"
"Đối với vị khách có thể khiến cho lão Triệu tự mình tiếp đãi, chúng ta rất là tò mò!"
"Cho nên cho dù nói như thế nào thì chúng ta cũng phải đi gặp đối phương!"
Nghe được thanh niên nói như vậy, Long lão lại cười lắc đầu, sau đó bày tỏ thái độ của mình!
"Không sai!"
"Đây chính là lần đầu tiên lão Triệu tự mình tiếp đãi khách của Thần Đạo Quán, thân phận của đối phương cũng khiến cho chúng ta tò mò lắm!"
"Cho nên chúng ta nhất định phải đi gặp đối phương mới được!"
Ngay sau đó, Huyền lão đang đứng bên cạnh cũng bày tỏ thái độ giống như vậy!
"Ai!"
"Hai vị đại nhân, nếu như các ngươi đã khăng khăng muốn đi vậy thì bây giờ chúng ta đi thôi!"
"Nhưng mà đến lúc đó nếu như Quán Chủ trách tội thì hy vọng hai vị đại nhân có thể nói tốt vài câu cho ta!"
Nhìn thấy thái độ cường ngạnh của hai người, Tiểu Chu cũng gượng cười đồng ý, sau đó dẫn theo hai người đi đến phòng luận bàn số một ở trên lầu hai.
Bành!
Khi ba người tới lầu hai, cũng đi đến chỗ phòng luận bàn số một thì tiếng cửa phòng vỡ vụn từ nơi không xa vọng lại!
"Ngọa tào!"
"Lão Triệu có còn là người nữa hay không!"
"Đối mặt một kẻ yếu Thần Thánh Cảnh Lục Trọng mà lại ra tay ác như vậy?"
"Mẹ nó, cái này vẫn còn là luận bàn hay sao?"
Phát hiện tiếng cửa phòng vỡ vụn chính là từ phòng luận bàn số một truyền tới, Long lão cũng có chút tức giận mắng lớn lên.
"Đúng vậy!"
"Lần này Lão Triệu có chút quá đáng!"
"Vốn chính là lấy lớn hiếp nhỏ, ra tay còn nặng như thế, làm gì có ai đối xử với khách như hắn!"
Ngay sau đó, Huyền lão đang đứng bên cạnh cũng lên tiếng chửi.
"Hai vị đại nhân!"
"Các ngươi mau nhìn, có người bò dậy từ cửa phòng luận bàn!"
Đúng lúc này, Tiểu Chu bỗng nhiên chú ý tới cái gì, sau đó quay qua nhìn hai người đang đứng bên cạnh hô to lên.
"Ngọa tào!"
"Người đầu sưng to như đầu heo bò ra tới đó chính là lão Triệu?"
Khi nửa người Triệu Đông Lâm từ phòng luận bàn leo ra, Long lão con ngươi thít chặt kinh hô lên, trong mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin!
"Vương Long!"
"Tống Huyền!"
"Mau tới cứu ta!"
"Mẹ nó ta không chống đỡ nổi nữa!"
Mà lúc này, Triệu Đông Lâm cũng chú ý tới ba người đang đứng cách đó không xa, sau đó tràn ngập nước mắt hô to lên, hắn hoàn toàn không ngờ được là hai vị lão hữu này của mình lại xuất hiện ở đây trong lúc nguy cấp như thế!
"Lão Triệu!"
"Rốt cuộc thì đây là tình huống như thế nào!"
"Không phải Tiểu Chu nói vị khách mà ngươi tiếp đãi chỉ là một kẻ yếu Thần Thánh Cảnh hay sao?"
Nghe được Triệu Đông Lâm cầu cứu, hai người Vương Long và Tống Huyền lại không có tùy tiện đi lên mà vẻ mặt nghiêm túc lên tiếng hỏi thăm.
"Cái gì kẻ yếu Thần Thánh Cảnh!"
"Ngươi mới là kẻ yếu!"
"Cả nhà ngươi đều là kẻ yếu!"
"Ta không cho phép ngươi nói khách của ta như vậy!"
Nghe được Vương Long nói như vậy, Triệu Đông Lâm bị hù hồn đều sắp bay đi mất, sau đó trực tiếp mắng lớn lên, chỉ sợ Diệp Phong bên trong lại bởi vì câu nói này mà nổi giận!
"Đừng sững sờ ở đó!"
"Tranh thủ thời gian qua đây cứu ta!"
"Trong này có chín cái chiến..."
Mắng xong, sau đó Triệu Đông Lâm giải thích rõ cho bọn họ, nhưng mà, không đợi hắn giải thích xong, cả người vèo một cái bị kéo vào trong phòng luận bàn, mà cảnh tượng này trực tiếp hù dọa ba người đang đứng cách đó không xa!
"Vương Long!"
"Ta cảm thấy tình huống này có chút không thích hợp, nếu không, chúng ta chạy đi!"
Lúc này, người đầu tiên tỉnh táo lại là Tống Huyền, sau đó quay qua nhìn Vương Long nói ra ý nghĩ của mình.
"Tống Huyền!"
"Ngươi nói có thể nào tất cả những chuyện này đều là một màn kịch do tên khốn kiếp Triệu Đông Lâm tự biên tự diễn ra hay không!"
"Mà mục đích hắn làm như vậy chính là không muốn để cho hai người chúng ta nhìn thấy vị khách thần bí đó!"
"Nếu không thầy sao lại trùng hợp như vậy, chúng ta vừa mới tới cửa thì hắn lập tức bò từ bên trong phòng luận bàn ra!"
Nghe được Tống Huyền nói như vậy, Vương Long lại nói ra một cái ý nghĩ khác.
"Ừm?"
"Vương Long, nghe ngươi nói như vậy thì đúng là cũng có chút đạo lý đó!"
"Nếu không chúng ta đi qua xem một chút?"
Nghe được ý nghĩ này của Vương Long, lòng hiếu kỳ của Tống Huyền trực tiếp bị khơi dậy, sau đó nhìn về phía Vương Long lên tiếng đề nghị.
"Đây chỉ là một suy đoán của ta!"
"Để cho an toàn, ngươi đi qua đó kiểm tra tình huống trước một chút thì tốt hơn!"
"Là ngươi đi hay là ta đi?"
Nghe được Tống Huyền đề nghị như vậy, Vương Long đầu tiên là lắc đầu, sau đó nói ra ý nghĩ của mình.
"Vương Long huynh!"
"Vẫn là ngươi, cân nhắc chu toàn!"