← Quay lại trang sách

Chương 1041 Trò chơi nhỏ ném tảng đá, Thiên Đạo kiếp vân mộng!

Bây giờ là lúc nào rồi, các ngươi đừng có nói những chuyện vô dụng này có được hay không, chúng ta nên to gan đoán một chút, Diệp thiếu chuẩn bị lãng phí bao nhiêu khối Cương Thiên Lôi Thạch đi!"

Nghe được hai người nói như vậy, Uông Uy lại nói ra một câu như vậy.

Hả?

Nghe được Uông Uy nói như vậy, Hoắc Sơn đang giữ im lặng đứng bên cạnh đột nhiên cảm thấy hứng thú sau đó vội vàng lên tiếng đề nghị: "Nếu không, chúng ta cược một ván đi, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, chúng ta hãy cược Xem số lượng mà ai nói ra gần bằng với số lượng Cương Thiên Lôi Thạch mà Diệp thiếu lấy ra nhất!"

Hả?

Đoán số lượng?

Cược một ván?

Nghe được lời đề nghị này của Hoắc Sơn, ba người liếc nhau, sau đó tất cả đều cảm thấy hứng thú, Sở Nguyên Phi trực tiếp hỏi: "Hoắc cung chủ, quy tắc đánh cược cụ thể như thế nào, nếu như số lượng mà ta nói ra gần đúng nhất thì sẽ được cái gì?"

"Rất đơn giản!"

"Ba người các ngươi tùy ý đặt cược, nếu như ai đoán trúng thì ta sẽ trực tiếp bồi thường cho người đó gấp mười tiền đặt cược, mà tiền đặt cược của hai người còn lại có thể lấy hết về!"

"Nhưng mà nếu như là ta đánh trúng thì tiền đặt cược của ba người các ngươi đều là của ta!"

Nghe được Sở Nguyên Phi hỏi thăm, Hoắc Sơn cười nói ra quy tắc trò chơi!

"Ừm?"

"Hoắc cung chủ, nếu là như vậy có phải là không quá công bằng đối với ngươi rồi hay không!"

Thiết Đại Bưu nghe xong thì lập tức nói thẳng ra ý nghĩ của mình.

"Lão Bưu!"

"Cái gì công bằng hay không, ta chỉ muốn tìm niềm vui mà thôi!"

"Hơn nữa ta xin phép nói một câu không dễ nghe, ta hoàn toàn không có chút hứng thú nào đối với chút tiền đặt cược này của các ngươi, tại chị muốn phá của, cố ý thua các ngươi mà thôi!"

Nghe được Thiết Đại Bưu nói như vậy, Hoắc Sơn cũng cười lớn giải thích.

???

Cố ý muốn phá của, cố ý thua chúng ta?

Kẻ có tiền các ngươi có thể tùy hứng như vậy hay sao?

Nghe được Hoắc Sơn nói như vậy, ba người trực tiếp ngẩn ra, buồn cười bọn họ còn cảm thấy làm như thế có phải là quá không công bằng với Hoắc Sơn rồi hay không nhưng mà ai ngờ được là người ta hoàn toàn không quan tâm tới chuyện thắng thua mà người ta làm như vậy chỉ là vì muốn tìm niềm vui mà thôi!

(Thiên Đạo kiếp vân: Rốt cuộc các ngươi có thôi đi hay không, đầu tiên là uống rượu sau đó lại đánh cược, các ngươi vui vẻ nhưng mẹ nó ta còn lẻ loi hiu quạnh tung bay ở trên trời đây nè, có thế suy tính đến cảm nhận của đám mây độc thân một chút hay không!)

...

"Ta đặt cược toàn bộ tài sản của ta, cược Diệp thiếu sẽ lãng phí mười khối Cương Thiên Lôi Thạch!"

"Ta đặt cược toàn bộ tài sản của ta, cược Diệp thiếu sẽ lãng phí ba mươi khối Cương Thiên Lôi Thạch!"

"Ta đặt cược toàn bộ tài sản của ta, cược Diệp thiếu sẽ lãng phí một trăm khối Cương Thiên Lôi Thạch!"

Rất nhanh, ba người Uông Uy, Sở Nguyên Phi và Thiết Đại Bưu đặt cược toàn bộ tài sản của mình và cũng nói ra con số mà mình suy đoán!

"Làm gì chứ?"

"Ba người các ngươi đang làm cái gì đó?"

"Đoán ít như vậy, các ngươi đang chơi ta đúng không?"

Nghe được con số mà ba người suy đoán, Hoắc Sơn cả người đều bối rối, hắn hoàn toàn không ngờ được là số lượng mà ba người này đoán lại ít như vậy!

"Bưu ca!"

"Chơi thì chơi, nháo thì nháo, nhưng mà ngươi đừng có tùy tiện đoán như vậy!"

"Còn một trăm khối Cương Thiên Lôi Thạch, ngươi có biết cái đồ chơi này khan kiếm cỡ nào đắt đỏ cỡ nào hay không?"

"Đúng vậy đó, Bưu ca!"

"Ta cho là Sở trưởng lão đoán ba mươi khối đã rất quá đáng, nhưng ta hoàn toàn không ngờ được là ngươi vừa mở miệng lại nói ra một trăm khối, cho dù Diệp thiếu là thần hào phá của nhưng trong tay hắn cũng không thể nào có nhiều Cương Thiên Lôi Thạch như vậy được đâu!"

Ngay lúc Hoắc Sơn còn đang mộng bức, hai người Uông Uy và Sở Nguyên Phi lại triển khai công kích Thiết Đại Bưu vì số lượng mà hắn đoán ra!

"Đủ rồi!"

"Ba người các ngươi có thể tập trung đánh cược được hay không!"

"Mặc dù ta không biết rốt cuộc Diệp thiếu sẽ lãng phí bao nhiêu khối Cương Thiên Lôi Thạch nhưng tuyệt đối không thể nào sẽ ít như vậy được!"

"Các ngươi nếu đã như thế thật thì có khác gì làm trực tiếp đưa tiền đặt cược cho ta đâu, nhưng mà ta cũng không có thèm mấy cái thứ đồng nát đó của các ngươi, ta chỉ muốn hưởng thụ niềm vui sướng khi phá của, cho nên các ngươi có thể nghiêm túc một chút hay không, đừng có chơi ta như vậy!"

Đúng lúc này, Hoắc Sơn tức hổn hển quay qua nhìn ba người hô to lên.

???

Như vậy mà còn ít?

Thậm chí Bưu ca đoán một trăm khối cũng thấp?

Nghe được Hoắc Sơn hô to lên như vậy, ba người trực tiếp mộng, bởi vì tình huống này có chút vượt ra khỏi nhận thức của bọn họ!

"Hoắc cung chủ!"

"Ngươi đừng nóng giận, vậy lần này chúng ta sẽ nghiêm túc đoán một chút!"

Sau khi tỉnh táo lại, Uông Uy vội vàng quay qua nhìn Hoắc Sơn lên tiếng nói.

"Đây là cơ hội cuối cùng!"

"Các ngươi to gan đoán cho ta, nhất định phải là số lượng mà nằm mơ cũng không dám nghĩ tới mới được!"

Nghe được Uông Uy nói như vậy, Hoắc Sơn cũng trực tiếp lên tiếng nói.

"Một vạn!"

"Năm vạn!"

"Hai mươi vạn!"

Nghe được Hoắc Sơn nói như vậy, ba người cũng cắn răng, trực tiếp nói ra một con số khủng bố mà bọn họ có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới!

"Ừm!"

"Như vậy còn tạm được!"

"Vậy ta sẽ đoán một trăm vạn đi!"

Nghe được ba người cho ra số lượng một lần nữa, lúc này Hoắc Sơn mới hài lòng khẽ gật đầu, sau đó nói ra suy đoán của mình.

"Chư vị!"

"Ta nghĩ ra một trò chơi nhỏ chơi vui!"

"Các ngươi có muốn chơi hay không?"

Đúng lúc này, Diệp Phong từ nơi không xa đi tới, sau đó mặt lộ vẻ hưng phấn lên tiếng hỏi thăm bốn người.

"Chơi!"

"Diệp thiếu, ngươi hãy nói xem đó là trò chơi như thế nào!"

Nghe nói như thế, đặc biệt là nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn hiện rõ trên mặt Diệp Phong, Hoắc Sơn trực tiếp thay ba người Uông Uy, Sở Nguyên Phi và Thiết Đại Bưu đồng ý.