← Quay lại trang sách

Chương 1042 Đề nghị công bằng như thế, sao người có thể nghĩ ra được?

Trò chơi nhỏ ném tảng đá!"

"Cái trò chơi nhỏ này rất đơn giản, chính là ta sẽ cung cấp một chút Cương Thiên Lôi Thạch cho các ngươi, đến lúc đó các ngươi chỉ cần ném những Cương Thiên Lôi Thạch này ra là được rồi!"

"Đương nhiên, nếu như đã là trò chơi nhỏ, vậy chắc chắn là phải có ban thưởng, chỉ cần ai trong số các ngươi ném Cương Thiên Lôi Thạch ra, trong vòng ba giây không có bị Thiên Đạo kiếp vân bổ trúng thì ta sẽ ban thưởng cho người đó một trăm vạn khối cực phẩm Thần Linh Tinh, nhớ kỹ, là một khối Cương Thiên Lôi Thạch không có bị bổ trúng thì sẽ có một trăm vạn khối cực phẩm Thần Linh Tinh ban thưởng, mà hai khối Cương Thiên Lôi Thạch không có bị bổ trúng, đó chính là hai trăm vạn khối cực phẩm Thần Linh Tinh ban thưởng, không có hạn mức cao nhất!"

Rất nhanh, Diệp Phong giải thích xong quy tắc chơi của trò chơi nhỏ này!

Hít!

Mà nghe được phần thưởng kinh khủng của trò chơi này, ngoại trừ Hoắc Sơn thì ba người còn lại đều hít vào một ngụm khí lạnh, thậm chí hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập, có thể nói, nếu như cái trò chơi nhỏ này chơi đủ giỏi, nửa đời sau bọn họ có thể triệt để nằm ngửa!

(Thiên Đạo kiếp vân:??? Các ngươi chơi thì chơi đi, nhưng kéo ta xuống nước là có ý gì, ta là Thiên Đạo kiếp vân đó, các ngươi có thể coi trọng ta một chút được hay không?)

…………………………………….

"Diệp thiếu!"

"Ý của ngươi chính là Thiên Đạo kiếp vân nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, cho nên coi nó thành một cái Thần Đạo Giả thuộc tính Lôi, để nó làm sức lao động miễn phí đúng không?"

Lúc này, Hoắc Sơn đang đứng bên cạnh quay qua nhìn Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm.

"Không!"

"Nó không phải một sức lao động miễn phí mà là một người tham dự!"

Nghe được Hoắc Sơn nói như vậy, Diệp Phong lại lắc đầu, sau đó trực tiếp nói thẳng ra thân phận của Thiên Đạo kiếp vân.

"Ừm?"

"Người tham dự?"

"Chẳng lẽ nó cũng có thể lấy được lợi ích trong trò chơi nhỏ này hay sao?"

Nghe nói như thế, Hoắc Sơn cũng mặt lộ vẻ ngạc nhiên tiếp tục dò hỏi.

"Không!"

"Nó không có lợi ích, nhưng mà ta có thể cho nó một chút trừng phạt!"

"Nếu như nó là sức lao động miễn phí, ta cũng không tiện trừng phạt nó!"

Diệp Phong nghe xong trực tiếp cười giải thích rõ cho hắn biết.

???

Không có lợi ích nhưng mà có trừng phạt?

Mẹ nó, như vậy còn không bằng làm sức lao động miễn phí nữa!

Nghe đến đây, Hoắc Sơn trực tiếp dùng ánh mắt đồng tình nhìn lên Thiên Đạo kiếp vân trên không trung.

"Thiên Đạo kiếp vân!"

"Ngươi nghe kỹ cho ta!"

"Một hồi, bọn họ không ngừng ném ra Cương Thiên Lôi Thạch, ngươi cầnbổ trúng toàn bộ Cương Thiên Lôi Thạch mà bọn họ ném ra trong vòng ba giây, nếu để lọt một cái thì ta sẽ để cho Tiểu Kiếm đâm ngươi một kiếm, lọt hai cái thì ta sẽ để cho hắn đâm ngươi hai kiếm, cho nên, nếu như không muốn mình bị đâm thì ngươi hãy nghiêm túc làm việc cho ta!"

Sau đó, Diệp Phong nhìn lên Thiên Đạo kiếp vân trên không trung hô to lên.

(Thiên Đạo kiếp vân:??? Ta bổ mộ tổ tiên nhà ngươi hay là bổ huynh đệ ngươi mà ngươi lại chơi ta như vậy chứ?)

"Ngọa tào!"

"Diệp thiếu lại dám uy hiếp Thiên Đạo kiếp vân!"

"Xem ra, muốn có được phần thưởng của trò chơi nhỏ này cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì!"

Ba người Uông Uy, Sở Nguyên Phi và Thiết Đại Bưu đang đứng bên cạnh nghe được Diệp Phong nói như vậy thì trên mặt cũng đều toát ra vẻ ngưng trọng, nhưng cho dù như thế nào đi nữa thì bọn họ đều phải nghĩ cách lấy được phần thưởng của trò chơi nhỏ này mới được!

Về phần Thiên Đạo kiếp vân có thể bị đâm hay không thì đó cũng không phải là chuyện bọn họ cần quan tâm, bọn họ chỉ để ý đến phần thưởng của trò chơi nhỏ mà thôi!

"Diệp thiếu!"

"Trước khi trò chơi nhỏ bắt đầu, ta có thể hỏi một chút, lần này ngài chuẩn bị cho chúng ta bao nhiêu khối Cương Thiên Lôi Thạch hay không?"

Sau đó, Thiết Đại Bưu nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm, dù sao, trò chơi nhỏ là trò chơi nhỏ, nhưng bọn họ còn đánh cược với Hoắc Sơn!

"Không có nhiều!"

"Chỉ một trăm vạn khối!"

"Mấy người các ngươi tùy tiện ném, ném một lát thôi là ném xong hết rồi!"

Nghe được Thiết Đại Bưu hỏi thăm mình như vậy, Diệp Phong cũng thuận miệng đáp lại hắn một câu.

???

Không có nhiều?

Chỉ... một trăm vạn khối?

Chữ chỉ này dùng không phải là rất là khéo hay sao?

Nghe được Diệp Phong trả lời như vậy, ba người Uông Uy, Sở Nguyên Phi và Thiết Đại Bưu trực tiếp mộng, bọn họ hoàn toàn không ngờ được là trong tay Diệp Phong lại có nhiều Cương Thiên Lôi Thạch như vậy!

Chờ một chút!

Một trăm vạn khối?

Không phải là số lượng mà Hoắc Sơn đoán chính là một trăm vạn khối hay sao?

Đúng lúc này, ba người bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, Sau đó dùng ánh mắt khác thường quay qua nhìn Hoắc Sơn.

Khụ khụ!

Nhìn thấy ba người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía mình, Hoắc Sơn cũng thần sắc lúng túng ho khan hai tiếng, sau đó vội vàng lên tiếng giải thích rõ cho bọn họ biết: "Ba vị, Nếu như ta nói đây chỉ là một sự trùng hợp thì các ngươi có tin hay không?"

"Hoắc cung chủ!"

"Huynh đệ của ta dài hai mươi mét, ngươi tin không!"

"Hoắc cung chủ!"

"Nếu như ta là dép lê, có thể thối chết một đám cường giả Thần Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong, ngươi tin không!"

"Hoắc cung chủ!"

"Ta thả cái rắm có thể bay ra mười vạn dặm, ngươi tin không!"

Nghe được Hoắc Sơn nói như vậy, ba người dùng câu hỏi hỏi ngược lại để thay cho câu trả lời.

"Mẹ nó!"

"Ta thật sự không có chơi thao tác ngầm!"

"Chuyện này thật sự là một sự trùng hợp, tại sao các người lại không chịu tin ta chứ?"

"Hơn nữa chỉ với cái đống tiền đặt cược rác rưởi của các nơi ta thật sự không có quan tâm tới đâu!"

Nghe được ba người hỏi lại, Hoắc Sơn cảm thấy cả người đều muốn điên rồi, dù sao hắn cũng không ngờ được là lần này số lượng Cương Thiên Lôi Thạch mà Diệp Phong muốn lãng phí lại thật sự là một trăm vạn khối!

"Ba vị!"

"Nếu như các ngươi không tin thì ta cũng hết cách rồi!"