Chương 1053 Lê trưởng lão, nếu không ngươi ở lại?
Nếu cần một người phải ở lại thì hẳn phải là Sở trưởng lão mới đúng!"
"Dù sao ta đã nộp phí báo danh rồi!"
Sau khi tỉnh táo lại, Lê Văn Uyên quay qua nhìn Diệp Phong nói rõ tình huống này.
"Cái gì!"
"Ai cũng không cần phải ở lại đến lúc đó nếu như tông chủ của các ngươi trách phạt thì một mình ngươi sẽ chịu hết?"
Nghe được Lê Văn Uyên nói như vậy, Diệp Phong đầu tiên là kinh hô một tiếng, sau đó khẽ gật đầu nói ra: "Đã như vậy, vậy chúng ta lập tức lên đường đi, đi ra ngoài thành trước, sau đó ta sẽ cho người đưa chúng ta qua đó!"
???
Ai nói là sẽ một mình gánh chịu?
Ngươi nói như vậy không phải là mở to mắt nói dối hay sao?
Nghe được hắn nói như vậy, Lê Văn Uyên trực tiếp quay qua nhìn Diệp Phong, trên mặt lộ ra vẻ khó có thể tin!
"Lê trưởng lão!"
"Nhắc nhở ngươi một câu!"
"Lần này Hoắc đại nhân tới đây chủ yếu chính là để chơi ngươi mà bây giờ hắn đã chơi chán rồi, sau khi trò chơi nhỏ đó kết thúc thì rất có thể ngươi sẽ nhận được công tác phí!"
"Mà số lượng công tác phí Diệp thiếu cho, ngươi hiểu!"
Đúng lúc này, giọng nói của Sở Nguyên Phi vang lên trong đầu Lê Văn Uyên.
Người nói vô ý, người nghe hữu tâm!
Lê Văn Uyên trực tiếp chú ý tới một tin tức quan trọng ở trong những lời nói này, đó chính là Hoắc Sơn!
"Lần này Hoắc Sơn tới chính là đến chơi ta!"
"Cho nên bọn họ mới sẽ khi dễ ta như vậy!"
"Mà nếu như ta không muốn mình bị khi dễ nữa thì phải nịnh nọt hắn, hơn nữa còn phải bỏ hết tất cả mặt mũi xuống để nịnh nọt mới được, chỉ cần có thể nịnh đầu khán vui vẻ thì chắc chắn sẽ không có ai khi dễ ta thậm chí nói không chừng còn có thể nhận được lợi ích!"
Nghĩ đến đây, Hoắc Sơn cũng cắn răng, sau đó đưa ra một quyết định, đó chính là bỏ hết mặt mũi nịnh nọt!
"Diệp thiếu!"
"Chuyện nơi đây ta đã giao cho Tiểu Long toàn quyền phụ trách!"
"Chúng ta có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào!"
Sau khi sắp xếp xong chuyện ở đây, Sở Nguyên Phi quay qua nhìn Diệp Phong nói rõ tình huống.
"Tốt!"
"Vậy chúng ta lập tức ra khỏi thành, sau đó tiến về Thần Táng Cốc!"
Nói xong, Diệp Phong chuẩn bị dẫn theo mọi người lập tức rời khỏi Quan Chiến Đài!
"Hoắc đại nhân!"
"Ta cõng ngươi đi đi!"
Ngay lúc Hoắc Sơn chuẩn bị đuổi theo Diệp Phong, giọng nói của Lê Văn Uyên vang lên ở bên cạnh, ngay sau đó, không đợi Hoắc Sơn kịp phản ứng, Lê Văn Uyên đã đi thẳng tới trước người hắn, sau đó cõng hắn.
Mộng!
Bên cạnh, mấy người Diệp Phong, Uông Uy và Sở Nguyên Phi nhìn thấy cảnh này thì tất cả mọi người trên mặt đều lộ ra vẻ khó hiểu!
"Nhanh!
"Mau buông ta xuống!"
"Diệp thiếu còn tự mình đi đường, ta lại để cho ngươi cõng ta thì còn ra thể thống gì nữa!"
"Mẹ nó, ngươi làm như vậy không phải là đang chơi ta hay sao?"
Sau khi tỉnh táo lại, Hoắc Sơn vội vàng hô to lên với Lê Văn Uyên, sau đó dùng ánh mắt vô tội quay qua nhìn Diệp Phong!
"Tốt!"
"Hắn muốn cõng ngươi, vậy để hắn cõng đi!"
Lúc này, nhìn thấy dáng vẻ nịnh nọt hiện rõ trên mặt Lê Văn Uyên, Diệp Phong như đã hiểu ra thứ gì sau đó nhìn về phía Hoắc Sơn cười lên tiếng nói.
Một lát sau!
"Ngọa tào!"
"Kiếm khách cụt một tay này là ai?"
"Chỉ là khí tức lơ đãng tỏa ra đã khiến cho ta cảm thấy ngạt thở, như vậy cũng quá là kinh khủng rồi!"
Đi ra ngoài thành, sau khi Lê Văn Uyên nhìn thấy Diệp Tiểu Kiếm đã chờ sẳn ở chỗ này thì trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi tự lẩm bẩm.
"Lê trưởng lão!"
"Đừng nói ta không có nhắc nhở ngươi!"
"Kiếm khách cụt một tay đó là tồn tại kinh khủng ngay cả Thiên Đạo kiếp vân cũng dám đâm, nếu như ngươi không muốn chết thì tuyệt đối đừng có trêu chọc hắn!"
Đúng lúc này, giọng nói của Sở Nguyên Phi cũng vang lên trong đầu Lê Văn Uyên.
???
Đâm Thiên Đạo kiếp vân?
Đang nói đùa với ta đúng không?
Ta thừa nhận hắn rất mạnh, nhưng hắn cũng không thể nào mạnh hơn Thiên Đạo kiếp vân!
Nghe được Sở Nguyên Phi nhắc nhở, Lê Văn Uyên lại tỏ vẻ không tin tưởng cho lắm, dù sao trong nhận thức của hắn thì Thiên Đạo kiếp vân không cho khiêu khích, hơn nữa là tồn tại tuyệt đối vô địch!
"Tiểu Kiếm!"
"Mở ra một khe hở không gian, đưa chúng ta đến Thần Táng Cốc!"
Đi tới trước mặt Diệp Tiểu Kiếm, Diệp Phong trực tiếp ra lệnh.
Xoẹt!
Nghe được Diệp Phong mệnh lệnh, Diệp Tiểu Kiếm tiện tay vung ra một kiếm, sau đó, một cái vết nứt không gian cao năm mét, rộng ba mét xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.
"Ngọa tào!!!"
"Xé rách không gian, cho dù là cường giả Thần Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong cũng không thể tùy ý làm được như vậy!"
Thấy cảnh này, Lê Văn Uyên đang đứng bên cạnh cũng kinh hãi đến mức hai mắt trợn tròn, trong mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin.
"Đi thôi!"
"Tiến về Thần Táng Cốc!"
Chào hỏi một tiếng, sau đó Diệp Phong là người đầu tiên đi vào bên trong vết nứt không gian.
Mà những người còn lại sau khi thấy hắn đi vào thì cũng theo sát phía sau, không lâu sao tất cả mọi người đều đi vào bên trong vết nứt không gian.
...
Thần Táng Cốc, bên ngoài!
Hắc vụ tràn ngập!
Cho dù là ban ngày, Thần Táng Cốc mang đến cho Diệp Phong một cảm giác âm trầm!
"Sở trưởng lão!"
"Cái Thần Táng Cốc này rốt cục đáng sợ như thế nào mà có thể được xưng là một trong số Thập Đại Hung Địa ở thần giới!"
Nhìn Thần Táng Cốc tràn ngập bí ẩn ở trước mắt, Diệp Phong cũng mặt lộ vẻ hiếu kì lên tiếng hỏi thăm.
"Diệp thiếu!"
"Ở trong lòng đất của Thần Táng Cốc này có vô số đại quân khô lâu!"
"Những đại quân khô lâu này, độ cứng xương cốt có thể so với Luyện Thể Thần Đạo Giả, hơn nữa bọn họ không có tình cảm không có linh trí không có cảm giác đau đớn, bất kỳ sinh linh nào dám xông vào bên trong Thần Táng Cốc đều sẽ bị bọn họ vây giết cho đến chết, mà những người hoặc là Thần thú đã chết đó, nhục thân hủ hóa, hài cốt để lại sẽ trở thành một bộ phận của đại quân khô lâu!"
Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Sở Nguyên Phi nói ra những tình huống mà mình biết.
…………………………………………….