← Quay lại trang sách

Chương 1063 Chủ nhân, cái tên này rất không biết xấu hổ!

Nhiều chuyện?

Mẹ nó, nương môn này dùng Độc Tâm Thuật đọc bí mật của người khác?

Nàng biết chơi như vậy, cha mẹ của nàng có biết hay không?

Hoắc Sơn đang đứng bên cạnh nghe được cuộc nói chuyện của hai người, đặc biệt là chú ý tới Diệp Phong và Diệp Tiểu Quái khi nói tới bí mật của người khác thì trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, một cảm giác bất an trong nháy mắt tràn ngập trong lòng của hắn!

"Không cần mỗi người đều nói!"

"Chọn hai trong số bốn người bọn họ nói là được!"

"Về phần chọn ai, ngươi quyết định đi!"

Nghe được Diệp Tiểu Quái hỏi thăm, Diệp Phong cũng cười đáp lại.

"Chủ nhân!"

"Vậy chọn hắn là người đầu tiên đi!"

"Bí mật trên người hắn rất là ghê gớm nha!"

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Diệp Tiểu Quái trực tiếp chọn Hoắc Sơn là mục tiêu đầu tiên!

???

Bên kia có ba người đang nằm, ngươi không chọn!

Nhất định phải chọn ta?

Thế nào, nhìn ta yếu, cảm thấy ta dễ khi dễ?

Nhìn thấy Diệp Tiểu Quái trực tiếp chọn trúng mình, Hoắc Sơn cũng âm thầm chửi bậy một phen sau đó cả người trở nên bất an, bởi vì trong lòng của hắn đúng là có rất nhiều bí mật tương đối ghê gớm!

"Tiểu Quái đại nhân!"

"Mặc dù Diệp thiếu giao quyền lựa chọn lại cho ngươi nhưng ta cảm thấy chọn như vậy có chút không được công bằng!"

Sau đó, Hoắc Sơn liên quan quay qua nhìn Diệp Tiểu Quái nói ra ý nghĩ của mình.

"Nha!"

"Vậy ngươi cho rằng lựa chọn thế nào mới xem như công bằng?"

Nghe được Hoắc Sơn nói như vậy, Diệp Tiểu Quái cũng mặt lộ vẻ hiếu kì lên tiếng hỏi thăm, mặc dù nàng có thể suy tính ra ý nghĩ tiếp theo trong lòng của đối phương nhưng mà nàng cũng lười tính, bởi vì nàng chị cảm thấy hứng thú với những bí mật tương đối ghê gớm trên người của đối phương!

"Rất đơn giản!"

"Bốn người chúng ta đứng thành một hàng!"

"Sau đó ngươi kêu lên một tiếng 'Ai muốn làm mục tiêu thứ nhất thì tiến lên một bước', như vậy, nếu như có người muốn làm mục tiêu đầu tiên thì sẽ chủ động đi lên trước một bước, mà những người không muốn trở thành mục tiêu đầu tiên thì sẽ đứng tại chỗ không động đậy, như vậy mới là phương thức lựa chọn công bằng nhất!"

Nghe được Diệp Tiểu Quái hỏi thăm, Hoắc Sơn trưng vẻ mặt thành thật ra nói ra ý nghĩ của mình.

"Ừm?"

"Ba người đó vẫn còn đang hôn mê đó!"

"Bây giờ nếu như bốn người các ngươi đứng thành một hàng, đến lúc đó ngươi chỉ cần lui lại một bước thì mục tiêu thứ nhất có thể chọn từ trong số ba người bọn họ!"

"Không thể không nói, phương thức lựa chọn công bằng này của cung chủ rất là không biết xấu hổ!"

Bên cạnh, Diệp Phong nghe được ý nghĩ này của Hoắc Sơn thì trong nháy mắt trên mặt cũng treo đầy hắc tuyến, hắn hoàn toàn không ngờ được là Hoắc Sơn lại không biết xấu hổ như vậy!

"Chủ nhân!"

"Cái tên này rất là không biết xấu hổ!"

Lúc này, giọng nói của Diệp Tiểu Quái cũng vang lên ở trong đầu của Diệp Phong.

"Đúng là rất không biết xấu hổ!"

"Trước kia ta hoàn toàn không biết được là hắn còn có ưu điểm này!"

Nghe được Diệp Tiểu Quái nói như vậy, Diệp Phong cũng nhún vai, sau đó cười đáp lại một câu.

Rất nhanh!

Hoắc Sơn đã lôi ba người Uông Uy, Sở Nguyên Phi và Lê Văn Uyên hôn mê ngã xuống đất đi qua, đồng thời xếp thành một loạt chỉnh chỉnh tề tề, mà hắn đứng ở ngoài cùng bên phải!

"Tiểu Quái!"

"Ngươi nói xem nếu như chúng ta lặng lẽ đánh thức ba người bọn họ, sau đó báo cho bọn họ biết tình huống này thì có phải là sẽ chơi vui hơn hay không?"

Nhìn thấy Hoắc Sơn đã chuẩn bị sẵn sàng, Diệp Phong cũng nghĩ đến cái gì, sau đó nở một nụ cười xấu xa quay qua nhìn Tiểu Quái đang đứng bên cạnh thấp giọng nói.

"Chủ nhân!"

"Không cần đánh thức bọn họ, bởi vì ba tên đó đã tỉnh lại từ lâu rồi hơn nữa cũng nghe được tất cả những gì mà chúng ta vừa mới nói với nhau!"

"Cho nên chờ một hồi khi ta hô lên thì chắc chắn bọn họ sẽ chơi Hoắc Sơn một phát!"

Nghe được ý nghĩ xấu xa này của Diệp Phong, Diệp Tiểu Quái cũng cười giải thích.

Hả?

Bọn họ đã sớm tỉnh?

Hơn nữa cũng biết được tình huống trước mắt?

Nghe được Diệp Tiểu Quái nói như vậy, Diệp Phong cũng mặt lộ vẻ giật mình quay qua nhìn ba người nằm dưới đất, đồng thời thầm nghĩ trong lòng: "Ba tên này cũng rất âm hiểm a!"

...

"Bốn người các ngươi nghe cho kỹ!"

"Ai muốn làm mục tiêu thứ nhất thì hãy bước lên trước một bước đi!"

Rất nhanh, Diệp Tiểu Quái mặt lộ vẻ hưng phấn quay qua nhìn bốn người hô to lên.

Xoát!

Nghe nói như vậy, Hoắc Sơn trực tiếp lui về sau một bước, sau đó vẻ mặt đắc ý lẩm bẩm: "Niềm vui vẻ khi hố người khác nó giản dị tự nhiên như thế đó!"

Mà Hoắc Sơn cũng không có chú ý tới ba người vốn đang nằm ở trong trạng thái hôn mê lại giống như là một con sâu, thân thể co lại di chuyển về phía sau chừng hai bước, sau đó lại nằm trên mặt đất giả thành hôn mê lần nữa!

"Hoắc Sơn!"

"Nếu như ngươi muốn trở thành mục tiêu đầu tiên như vậy thì hãy chọn ngươi đi!"

Ngay lúc Hoắc Sơn còn đang âm thầm đắc ý, giọng nói tràn đầy trêu chọc của Diệp Tiểu Quái vang lên.

Hả?

Không phải là ta đã lui ra phía sau một bước rồi hay sao?

Như vậy thì mục tiêu đầu tiên phải được chọn từ trong số ba người bọn họ mới đúng chứ!

Sao bây giờ ta lại trở thành mục tiêu đầu tiên?

Nghe được Diệp Tiểu Quái nói như vậy, Hoắc Sơn trực tiếp mộng, sau đó quay qua nhìn.

"Ngọa tào!"

"Mẹ nó, đây là tình huống như thế nào?"

"Gặp quỷ?"

Nhưng mà khi Hoắc Sơn chú ý tới lúc này ba người hôn mê ngã xuống đất lại quỷ dị xuất hiện ở phía sau của hắn thì trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ kinh hô lên, bởi vì tình huống này giống như là hắn bước lên trước một bước thực!

Chờ một chút!

Không phải là ba cái tên khốn kiếp này đã tỉnh lại trước đó sau đó giả bộ hôn mê đó chứ!

Đúng lúc này, Hoắc Sơn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó quay qua nhìn ba người hét lớn: "Ba người các ngươi có cần phải chó như vậy hay không, đã tỉnh dậy mà mẹ nó còn giả bộ hôn mê nữa!"

"Ai nha!"