Chương 1069 Hai hai ba ba năm, một cái bí mật nhỏ của Vũ Thiên Hành!
Đúng lúc này, Diệp Tiểu Quái vẫn luôn không lên tiếng lại bước lên trước một bước sau đó trên mặt lộ ra vẻ trêu chọc nhìn Hùng Dương nói ra một chút xíu bí mật nhỏ của đối phương!
Đạp! Đạp! Đạp!
Nghe được đối phương nói như vậy, Hùng Dương cũng thần sắc đại biến liên tiếp rút lui mấy bước, sau đó mặt lộ vẻ sợ hãi chỉ vào Diệp Tiểu Quái nói ra: "Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai, tại sao lại biết được chuyện của ta!"
"Môn quy Ngũ Hành Môn, điều thứ nhất!"
"Nam nữ đệ tử trong môn không được phép trở thành đạo lữ của nhau, không được phép làm ra những chuyện khác người!"
"Mà ngươi và một người tên là Liễu sư tỷ, hình như là đã xúc phạm môn quy!"
Không để ý đến Hùng Dương tra hỏi, Diệp Tiểu Quái tự mình nói ra những bí mật nhỏ khác của đối phương!
Bành!
Nghe đến đây, Hùng Dương bị hù sợ đến trực tiếp ngồi bệt xuống đất, mà khi hắn nhìn về phía Diệp Tiểu Quái một lần nữa thì ánh mắt của hắn giống như là đang nhìn ma quỷ, hắn không biết được tại sao nữ tử xinh đẹp xa lạ trước mặt này lại biết rõ bí mật của mình như trong lòng bàn tay như vậy!
"Chớ khẩn trương!"
"Chỉ cần ngươi đi thông báo giúp chúng ta một tiếng thì những bí mật nhỏ này của ngươi ta sẽ không nói với ai hết!"
"Nếu không, nếu như bị Vũ Thiên Hành biết ngươi xúc phạm môn quy, như vậy thì kết cục của ngươi là cái gì chính ngươi cũng biết rõ ràng rồi đó!"
Nhìn thấy Hùng Dương đã bị sợ choáng váng, Diệp Tiểu Quái cũng thần sắc ngoạn vị nhìn về phía đối phương nói một câu như vậy.
"Tốt!"
"Ta lập tức đi thông báo cho các ngươi!"
"Nhưng mà nếu như môn chủ không muốn gặp các ngươi thì các ngươi cũng không thể trách ta được!"
"Mà các ngươi cũng phải tuân thủ hứa hẹn, không thể nói ra bí mật nhỏ của ta!"
Nghe được Diệp Tiểu Quái nói như vậy, Hùng Dương cũng cắn răng, trực tiếp làm ra quyết định này, dù sao bị dạy dỗ một trận so với bị dằn vặt đến chết hắn biết cái nào nặng cái nào nhẹ!
"Đi thôi!"
"Nếu như hắn không muốn xuống gặp chúng ta, ngươi hãy thay ta nói cho hắn một câu!"
"Hai hai ba ba năm!"
Nhìn thấy Hùng Dương làm ra lựa chọn chính xác, Diệp Tiểu Quái cũng mặt lộ vẻ đắc ý dặn dò đối phương!
"Tốt!"
Mặc dù không rõ đối phương nói 'Hai hai ba ba năm' là có ý gì nhưng Hùng Dương vẫn khẽ gật đầu, sau đó trực tiếp đi vào đường lên núi nhanh chóng chạy lên trên đỉnh núi!
"Tiểu Quái!"
"Vẫn là dẫn theo ngươi thì thú vị hơn nhiều!"
"Nếu như ta dẫn theo mấy người Tiểu Kiếm, Tiểu Hắc, Tiểu Cước thì tuyệt đối là một quyền một cái tiểu bằng hữu, trực tiếp dẫn ta đánh lên!"
Sau khi Hùng Dương rời khỏi đây, Diệp Phong cũng nhìn về phía Diệp Tiểu Quái cười lên tiếng nói.
"Chủ nhân!"
"Bọn họ đều là mãng phu!"
"Ở trong mắt của bọn họ những chuyện có thể dùng nắm đấm để giải quyết thì tuyệt đối sẽ không lãng phí miệng lưỡi!"
Nghe được Diệp Phong tán dương, Diệp Tiểu Quái cũng cười đáp lại.
"Đúng rồi!"
"Chủ nhân, ngươi không cảm thấy hiếu kỳ với câu nói sau cùng đó của ta hay sao?"
Lúc này, Diệp Tiểu Quái bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm.
"Hiếu kì?"
"Nó có gì để hiếu kỳ!"
"Ta cũng có thể đoán được nó có ý nghĩa gì!"
Nói đến đây, Diệp Phong nở một nụ cười xấu xa sau đó tiếp tục nói ra: "Có phải là có liên quan tới tay của hắn hay không?"
"Chủ nhân!"
"Không thể không nói, vẫn là nam nhân các ngươi hiểu nam nhân a!"
"Không sai, những con số đó đúng là có liên quan tới tay của hắn!"
Nhìn thấy Diệp Phong trực tiếp đoán được ý trong câu nói đó của mình, Diệp Tiểu Quái cũng tỏ vẻ giật mình, sau đó lập tức lên tiếng đáp lại.
...
Ngũ Hành Môn, Ngũ Hành Điện!
"Hùng Dương!"
"Ngươi đến Ngũ Hành Môn cũng mấy trăm năm rồi chứ!"
"Bình thường một số hạng người vô danh muốn gặp ta thì ngươi không thể nào tới đây thông báo được!"
"Nhưng lần này ngươi lại đến đây, chuyện này cũng đủ để chứng minh đối phương không phải là người bình thường rồi!"
"Cho nên, nói một chút đi, rốt cuộc là đối phương đã làm cái gì mới khiến cho ngươi đi qua đây thông báo cho ta!"
Nhìn Hùng Dương quỳ phía dưới, Vũ Thiên Hành mặt lộ vẻ hiếu kì lên tiếng hỏi thăm.
"Môn chủ!"
"Nữ tử áo đen đó thật là đáng sợ!"
"Nàng có thể nhìn trộm bí mật ở trong đáy lòng của người khác!"
Nghe được Vũ Thiên Hành hỏi thăm, Hùng Dương cũng vội vàng lên tiếng đáp lại.
"Nha!"
"Có thể nhìn trộm bí mật ở trong đáy lòng của người khác?"
"Đây là lực lượng như thế nào?"
Nghe nói như vậy, Vũ Thiên Hành cũng tỏ vẻ giật mình.
"Môn chủ!"
"Nữ tử áo đen đó nói, nếu như ngài không muốn gặp bọn họ thì hãy thay nàng nói với ngài một câu!"
Đúng lúc này, Hùng Dương lại lên tiếng một lần nữa.
"Thú vị!"
"Thật sự là thú vị!"
"Chỉ dựa vào một câu nói mà muốn cho ta xuống dưới để gặp bọn họ?"
Nghe được Hùng Dương nói như vậy, trong mắt Vũ Thiên Hành lại hiện lên vẻ khinh thường, sau đó trực tiếp nói ra: "Nói đi, nàng muốn ngươi nói gì cho ta nghe!"
……………………………………………
"Hai hai ba ba năm!"
Nghe được Vũ Thiên Hành hỏi thăm, Hùng Dương lập tức vội vàng trả lời.
Hả?
Hai hai ba ba năm?
Đây là ý gì?
Nghe được mấy con số kì quái như thế này, Vũ Thiên Hành cũng hơi hơi nhíu mày, nhưng mà không biết tại sao nhưng hắn luôn cảm thấy mấy con số này có chút quen thuộc!
"Hùng Dương!"
"Nàng chỉ nói một câu như vậy chứ không nói gì khác nữa hay sao?"
Nghĩ một lát, Vũ Thiên Hành cũng không có nghĩ ra được rốt cuộc mấy con số này có ý nghĩa gì, sau đó nhìn về phía Hùng Dương lên tiếng hỏi thăm.
"Môn chủ!"
"Không có nói gì khác!"
"Nàng chỉ dặn dò ta nói lại một câu như vậy!"
Hùng Dương nghe xong cũng lập tức vội vàng đáp lại.
"Hai hai ba ba năm..."
"Hai hai ba ba năm..."
"Nữ nhân đó có thể nhìn trộm bí mật của người khác!"
"Vậy có phải hay không là những con số này đại biểu cho một cái bí mật nào đó của ta hay..."
Nghĩ đến đây, con ngươi Vũ Thiên Hành đột nhiên trợn tròn, một cái phỏng đoán cực kỳ đáng sợ lập tức xuất hiện ở trong đầu của hắn.
"Năm ngày gần đây!"