← Quay lại trang sách

Chương 1070 Để cho ta dẫn ngươi xuống, lại kêu ta trở về, ngươi dắt chó đi dạo hả?

Số lần ta dùng Ngũ cô nương mỗi ngàyvừa khéo chính là con số này!"

"Là trùng hợp sao?"

"Không phải, tuyệt đối không phải trùng hợp!"

"Như vậy nói cách khác dưới tình huống còn chưa có gặp được ta thì nữ nhân đó đã có thể biết được bí mật này của ta, nàng là ma quỷ hay sao?"

Lúc này, trong mắt Vũ Thiên Hành cũng hiện lên vẻ chấn kinh, hắn hoàn toàn không hiểu tại sao đối phương có thể biết được bí mật bí ẩn như vậy của mình!

"Đi!"

"Dẫn ta đi gặp bọn họ!"

Trầm mặc một lát, Vũ Thiên Hành trực tiếp lên tiếng nói với Hùng Dương.

Hả?

Đi gặp bọn họ?

Cũng bởi vì một nhóm con số kì quái đó mà môn chủ lại muốn đi gặp mặt bọn họ thật?

Nghe được Vũ Thiên Hành nói như vậy, Hùng Dương cũng tỏ vẻ giật mình, đồng thời thầm nghĩ trong lòng: "Rốt cuộc nhóm những con số đó có ý nghĩa như thế nào, ta thật sự rất muốn biết!"

...

Chân núi!

"Chủ nhân!"

"Hắn đến rồi!"

Lúc này, Diệp Tiểu Quái như phát hiện ra được cái gì, trên mặt cũng nở một nụ cười quay qua nhìn Diệp Phong lên tiếng nói.

"Tiểu Quái!"

"Nhị nhị tam tam, ta rất là hiểu!"

"Nhưng Vũ Thiên Hành này hôm qua uống thuốc hay sao mà lại vận dụng Ngũ cô nương đến năm lần, có cần phải như vậy hay không!"

Nghe được Diệp Tiểu Quái nói như vậy, Diệp Phong cũng chú ý tới hai người Hùng Dương và Vũ Thiên Hành xuất hiện ở nơi xa xa sau đó thuận miệng hỏi một câu như vậy.

"Chủ nhân!"

"Bốn ngày trước hắn không có tu luyện, cho nên số lượng chỉ là nhị nhị tam tam!"

"Nhưng mà hôm qua hắn tu luyện, hơn nữa còn tu luyện thật lâu, cho nên mới xuất hiện năm lần!"

"Nhưng mà như vậy cũng có thể hiểu được dù sao công pháp cấm kị mà hắn tu luyện này tương đối đặc thù, nếu như hắn không tự nghĩ ra biện pháp để giải quyết thì cho dù ý chí lực của hắn có mạnh mẽ như thế nào đi nữa cũng sẽ khiến cho mình nhịn đến phát điên!"

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Diệp Tiểu Quái cũng cười giải thích rõ cho hắn biết.

"Hóa ra là như vậy!"

"Đúng rồi!"

"Tiểu Quái, ngươi không có tính ra được hắn dùng cánh tay nào đúng không!"

"Nếu không, chúng ta cược một ván?"

Lúc này, Diệp Phong bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn nhìn về phía Diệp Tiểu Quái nói ra ý nghĩ của mình.

"Chủ nhân!"

"Ta không có suy tính ra hắn dùng cái tay nào!"

"Vậy chúng ta cược một ván đi!"

"Ta cược hắn dùng chính là tay trái!"

Nghe được Diệp Phong đề nghị như vậy, Diệp Tiểu Quái cũng hai mắt tỏa sáng, sau đó lên tiếng đáp lại, nhưng mà trong lòng lại âm thầm nghĩ: "Ta đã tính trước được là hắn sẽ dùng tay phải, vậy thì vụ cá cược này ta sẽ chơi một lần đạo lý đối nhân xử thế!"

(Diệp Tiểu Kiếm:??? Ngươi chơi đạo lí đối nhân xử thế chỉ đơn giản như vậy, mẹ nó ta chơi kéo búa bao đến nổi tóc đều bị nhổ sạch mà vẫn không thể chơi ra được đạo lý đối nhân xử thế, tại sao ta lại thảm như vậy?)

"Không được!"

"Ta vẫn muốn chọn tay trái của hắn, ngươi cứ chọn tay phải của hắn đi!"

Nghe được Diệp Tiểu Quái nói như vậy, Diệp Phong lại lên tiếng khuyên bảo.

Hả?

Ta chọn tay phải?

Vậy chẳng phải ta thắng sao?

Mà ta thân là thuộc hạ của ngài, hoàn toàn không xứng được thắng!

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Diệp Tiểu Quái lập tức cảm thấy gấp gáp, sau đó vội vàng nói: "Chủ nhân, hay là ngài chọn tay phải đi ta sẽ chọn tay trái của hắn!"

"Không được!"

"Ta muốn chọn tay trái, ngươi nên..."

Một bên khác!

Theo khoảng cách càng ngày càng gần, Vũ Thiên Hành bỗng nhiên nghĩ đến một sự kiện, đó chính là một hồi trong quá trình nói chuyện phiếm với đối phương nếu như đối phương lơ đãng nói ra vài cái bí mật nhỏ của hắn mà nếu như bị Hùng Dương nghe được thì có thể nói là hắn sẽ mất hết mặt mũi!

Nghĩ đến đây, Vũ Thiên Hành lập tức dừng bước!

"Hùng Dương!"

"Ngươi về Ngũ Hành Môn trước đi!"

"Một mình ta đi tâm sự với bọn họ!"

Vì để tránh cho tình huống lúng túng xảy ra, Vũ Thiên Hành trực tiếp hạ lệnh cho Hùng Dương!

Hả?

Kêu ta đi về trước đi!

Sau đó, ngươi tự mình đi qua trò chuyện với bọn họ?

Vậy tại sao còn kêu ta dẫn đường cho ngươi, ngươi tự mình đi xuống không được hay sao?

Nghe được mệnh lệnh này của Vũ Thiên Hành, Hùng Dương trực tiếp mộng, thậm chí bây giờ hắn rất muốn nói với Vũ Thiên Hành một câu: "Kêu ta dẫn ngươi xuống đây sau đó lại kêu ta trở về, ngươi xem ta như chó dắt tới dắt lui hả?"

Mặc dù trong lòng có chút bất mãn nhưng Hùng Dương vẫn lập tức trả lời: "Môn chủ, ta biết rồi!"

Hô!

Nhìn thấy Hùng Dương rời khỏi đây, Vũ Thiên Hành cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm sau đó đi thẳng tới chỗ của hai người Diệp Phong và Diệp Tiểu Quái.

...

"Chính là các ngươi muốn gặp ta?"

Đi tới trước mặt hai người, Vũ Thiên Hành thần thái uy nghiêm lên tiếng hỏi thăm trước.

"Tay trái!"

"Ta muốn chọn tay trái!"

"Tiểu Quái, ngươi chọn tay phải đi!"

"Chủ nhân!"

"Ngài cũng đừng giành với ta, ta thật sự muốn chọn tay trái!"

"Cho nên ngài cứ chọn tay phải đi!"

Nhưng mà lúc này hai người Diệp Phong và Diệp Tiểu Quái vẫn đang tranh giành nhau cánh tay trái hoàn toàn không có để ý tới Vũ Thiên Hành vừa mới lên tiếng hỏi mình.

Không nhìn!

Trần trụi không nhìn!

Nhìn thấy hai người không nhìn mình như thế, trên mặt Vũ Thiên Hành cũng là toát ra vẻ tức giận, sau đó trực tiếp hét lớn: "Đủ rồi, các ngươi muốn gặp ta, ta tới, nhưng các ngươi cứ ở đó tranh giành nhau tay trái tay phải gì đó có phải là các ngươi không có tôn trọng ngta cho lắm hay không!"

"Vũ môn chủ!"

"Ngươi tạm thời chờ một lát đi!"

"Ta và thuộc hạ của ta đang tiến hành một ván cược hơn nữa tiền đặt cược khá là khủng bố đó!"

"Cho nên, chờ sau khi chúng ta cược xong thì mới nói chuyện sau!"

Nghe được tiếng rống to của Vũ Thiên Hành, Diệp Phong thần sắc bình thản đáp lại một câu, sau đó tiếp tục tranh giành với Diệp Tiểu Quái.

???

Tiền đặt cược khá là khủng bố?

Khủng bố đến mức nào?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Vũ Thiên Hành trên mặt lộ ra vẻ khinh thường sau đó thả thần thức ra kiểm tra cái thần giới có chứa tiền đặt cược kinh khủng đang được để ở bên cạnh!