← Quay lại trang sách

Chương 1111 Vị thiếu gia này, ngươi muốn nói với ta chuyện mua bán lớn gì?

“Nếu như nhà đấu giá Thiên Hổ này không có hàng đấu giá!”

“Vậy ta có phải có thể làm giao dịch với bọn họ đúng không?”

Đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng phá của thú vị, Diệp Phong cũng lộ ra một tia hưng phấn, sau đó sải bước đi thẳng đến nhà đấu giá Thiên Hổ!

Nhà đấu giá Thiên Hổ!

“Vị thiếu gia này!”

“Phòng đấu giá chúng ta không chuẩn bị vật phẩm đấu giá ở thiên kiêu chi chiến lần này!”

“Cho nên, ngài vẫn nên đi nhà đấu giá khác xem một chút đi, thật là xin lỗi!”

Khi Diệp Phong đi vào nhà đấu giá, một vị nam tử trung niên lập tức đi tới, sau đó nói lời xin lỗi với Diệp Phong.

“Ta không phải tới mua đồ vật!”

“Mà là tới bán đồ vật!”

“Cho nên, làm phiền ngươi giúp ta thông báo với lão bản của các ngươi, nói ta muốn làm giao dịch mua bán lớn với hắn!”

Sau khi nghe nam tử trung niên nói như vậy, Diệp Phong mỉm cười giải thích.

Hả?

Ngươi tới bán đồ vật?

Hơn nữa, còn muốn làm giao dịch lớn với lão bản chúng ta?

Nghe Diệp Phong nói xong, nam tử trung niên có chút hoài nghi, nhưng cuối cùng hắn vẫn để Diệp Phong ở chỗ này chờ một lát, sau đó chạy lên lầu hai.

Lầu hai, thư phòng!

“Lão bản!”

“Dưới lầu có một vị thiếu gia!”

“Hắn nói muốn gặp ngài, sau đó lại làm giao dịch mua bán lớn với ngài!”

Sau khi tiến vào thư phòng, nam tử trung niên lập tức giải thích ngắn gọn tình huống.

“Hả?”

“Muốn làm giao dịch lớn với ta?”

“Thú vị, chuyện này khá thú vị đấy!”

“Dù sao hiện tại ta cũng đang nhàn rỗi, vậy gặp hắn một chút đi!”

Nghe nam tử trung niên nam tử nói xong, Trình Hỏa cũng có chút hứng thú, sau đó lên tiếng nói: “A Cường, mang vị thiếu gia này đi lên đi!”

……

“Vị thiếu gia này!”

“Không biết xưng hô như thế nào?”

“Còn có, ngươi muốn giao dịch mua bán gì với ta?”

Sau khi Diệp Phong bước vào thư phòng, Trình Hoả mỉm cười dẫn đầu hỏi trước.

“Ta nghe nói phòng đấu giá của ngươi không có vật phẩm đấu giá!”

“Mà trong tay ta đúng lúc có chút rác rưởi cần xử lý, cho nên muốn đem rác rưởi trong tay ta đặt ở phòng đấu giá của ngươi bán!”

“Không biết Trình lão bản có cảm thấy hứng thú không?”

Nghe Trình Hoả hỏi chuyện, Diệp Phong nghiền ngẫm nói ra mục đích đến đây của mình!

Hả?

Rác rưởi?

Ngươi muốn đem rác rưởi trong tay, đặt ở nhà đấu giá chúng ta tiến hành bán đấu giá?

Là ngươi điên rồi, hay vẫn là chúng ta điên rồi?

Cho dù phòng đấu giá của chúng ta không có vật phẩm đấu giá tốt nào, nhưng cũng không đến mức phải bán đấu giá mấy thứ rác rưởi a!

Nghe Diệp Phong nói những lời này, sắc mặt của Trình Hỏa cũng trở nên âm trầm, sau đó trực tiếp dùng giọng điệu không tốt nói: “Vị thiếu gia này, ngươi xác định tới đây thương lượng sinh ý, mà không phải đến gây sự?”

“Trình lão bản!”

“Ta không hiểu ý của ngươi!”

“Tuy nhiên, ta cũng không muốn hiểu!”

“Ngươi cứ việc nói thẳng, có cảm thấy hứng thú với sinh ý này hay không là được, nếu như ngươi không có hứng thú, ta sẽ lập tức rời khỏi đây!”

Lúc này, Diệp Phong không thèm để ý Trình Hoả đã có chút tức giận, mà là lên tiếng hỏi lại.

“Không có hứng thú!”

“Ta căn bản không có hứng thú với sinh ý của ngươi!”

“Cho nên, ngươi có thể rời đi!”

Nghe Diệp Phong nói xong, Trình Hỏa nén giận hạ lệnh đuổi khách!

“Trình lão bản!”

“Ngươi không hề suy xét sao?”

“Đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, nếu như ta thật sự đi rồi, như vậy nếu ngươi muốn hợp tác với ta, ngươi phải quỳ xuống cầu xin ta mới được!”

Nghe được quyết định mà Trình Hỏa đưa ra, Diệp Phong cười như không cười nhìn đối phương nhắc nhở.

???

Ta sẽ hối hận sao?

Ta sẽ muốn hợp tác với ngươi một lần nữa?

Vui đùa cái gì vậy!

Chuyện như vậy tuyệt đối không có khả năng xảy ra, được chứ!

Nghe Diệp Phong nhắc nhở, Trình Hỏa khinh thường cười, sau đó dùng giọng điệu kiên định nói: “Vị thiếu gia này, ta đã suy xét rất rõ ràng, nhà đấu giá chúng ta sẽ không tiếp sinh ý này, cho nên, ngươi có thể rời đi!”

“Được!”

“Nếu như Trình lão bản không có hứng thú với sinh ý của ta!”

“Vậy ta đi là được!”

Nói xong, Diệp Phong xoay người đi tới cửa phòng.

Loảng xoảng!

Nhưng mà, Diệp Phong còn chưa đi được vài bước, một âm thanh kỳ dị đột nhiên vang lên.

“Di!”

“Tại sao Vô Tương Thần Thổ của ta lại rớt thế này?”

Sau khi giả vờ kinh ngạc, Diệp Phong tùy ý nhặt lên một cái lọ trong suốt mà mình vừa ném xuống đất, thứ đựng trong lọ nhỏ trong suốt đúng là Vô Tương Thần Thổ!

“Di!”

“Tại sao Thuỷ Vân Huyễn Tinh của ta lại rơi đâu?”

“Di!”

“Tại sao Thái Thanh Sinh Linh Dịch cũng rơi?”

“…”

Ngắn ngủn vài chục bước, Diệp Phong cố ý rơi xuống bảy tám loại đỉnh cấp thiên tài địa bảo hiếm có sang quý, điều này trực tiếp khiến Trình Hỏa ở phía sau trở nên choáng váng!

“Mẹ kiếp!”

“Số thiên tài địa bảo này chẳng lẽ là rác rưởi mà hắn nói?”

Nghĩ vậy, Trình Hỏa vội vàng hét to với Diệp Phong: “Thiếu gia, mấy thứ này là?”

“Hả?”

“Trình lão bản, ngươi đang hỏi những thứ ta vừa làm rơi sao?”

Diệp Phong vừa đi tới cửa thư phòng nghe thấy Trình Hoả hô to liền dừng lại, sau đó quay đầu nhìn đối phương, giả bộ khó hiểu hỏi ngược lại.

???

Mẹ nó không cẩn thận rớt?

Đó chẳng phải là ngươi cố ý ném xuống đất sao?

Như thế nào, ngươi nghĩ ta mắt mù sao?

Nghe được những lời nói vô nghĩa của Diệp Phong, Trình Hỏa đen mặt, sau đó lên tiếng nói: “Thiếu gia, ta hỏi chính là vài thứ kia!”

“Trình lão bản!”

“Mấy thứ này chính là rác rưởi ta muốn xử lý!”

“Nhưng mà, có thể là chúng nó quá rác rưởi nên không lọt vào mắt xanh của Trình lão bản, cho nên ta chỉ có thể đến một nhà đấu giá khác để hỏi!”

Lúc này, Diệp Phong cũng là nhìn về phía Trình Hoả cười giải thích.

Bùm!

Khi biết những thiên tài địa bảo đó chính là rác rưởi mà Diệp Phong đang nói đến, Trình Hoả không chút do dự quỳ xuống trước mặt Diệp Phong, sau đó nịnh nọt nói: “Diệp thiếu, cầu xin, chúng ta lại lần nữa thương lượng giao dịch này đi!”

“Mẹ kiếp!”

“Trực tiếp quỳ xuống ta?”

“Trình lão bản thế nhưng cũng là một kẻ tàn nhẫn a!”