← Quay lại trang sách

Chương 1187 Nói như vậy, tông chủ Thiên Ngộ Kiếm Tông rất thảm nha!

Chúc Vô Danh còn chưa kịp nói xong, Diệp Phong trực tiếp lấy ra mấy chục vạn cây Lam Ảnh Tử Hư Thảo, mà Chúc Vô Danh nhìn thấy Lam Ảnh Tử Hư Thảo được xếp thành đống mắt, hắn đã hoàn toàn chết lặng!

“Chúc huynh!”

“Ta lấy Lam Ảnh Tử Hư Thảo làm ám khí chơi, có vấn đề gì sao?”

Nhìn Chúc Vô Danh đang đần ra, Diệp Phong nghiền ngẫm hỏi.

“Không… Không có vấn đề!”

“Diệp huynh!”

“Ngươi tiếp tục, ngươi tiếp tục!”

Nghe Diệp Phong hỏi chuyện, Chúc Vô Danh đờ đẫn đáp lại.

“Thật là đáng sợ!”

“Ta hiện tại mới hiểu ý nghĩa lúc trước Diệp huynh nói có tiền, rất có tiền, phi thường có tiền!”

“Thì ra hắn thật sự rất có tiền!”

“Hơn nữa, sự giàu có của hắn đã vượt xa sức tưởng tượng của chúng ta, so với hắn, chúng ta chỉ là những tên nghèo nàn!”

Sau khi lấy lại tinh thần, Chúc Vô Danh lúc này cũng lẩm bẩm một mình với vẻ mặt không thể tin được.

“Nếu như đã lấy ra, vậy thì chơi hết toàn bộ!”

“Nhưng mà ta chơi một mình cũng có chút mệt!”

Nói đến đây, Diệp Phong di chuyển ánh mắt nhìn Chúc Vô Danh đang ở một bên.

“Diệp huynh!”

“Chơi về chơi, nháo về nháo, đừng mang trái tim của tiểu đệ ra đùa giỡn!”

“Ngươi chơi như có lẽ sẽ không có phản ứng, nhưng nếu để ta soàn soạt đống Lam Ảnh Tử Hư Thả này, ta sẽ chết đau lòng!”

Nghe được lời nói của Diệp Phong, nhất là khi thấy Diệp Phong nhìn sang mình, Chúc Vô Danh run rẩy cả người, sau đó chủ động lên tiếng từ chối.

“Vậy sao!”

“Vậy quên đi!”

“Vốn dĩ ta còn có tâm tư nếu ngươi giúp ta bại hết, bại một trăm cây Lam Ảnh Tử Hư Thảo liền đưa ngươi một gốc, bại một ngàn cây Lam Ảnh Tử Hư Thảo liền đưa ngươi mười cây đâu!”

“Đúng rồi, đống Lam Ảnh Tử Hư Thảo này hình như đều là mười vạn năm!”

Nghe Chúc Vô Danh nói xong, Diệp Phong liền ra vẻ tiếc nuối nói.

Hả?

Ghế bập bênh, dù hoa, bàn đá nhỏ?

Làm sao trên người tên này lại có mấy thứ này?

Vừa mới nói xong, Diệp Phong liền thấy Chúc Vô Danh đột nhiên lấy một đống đồ từ trong Hỗn Độn giới, việc này lập tức làm cho hắn sửng sốt!

“Diệp ca!”

“Mặt trời chói chang, nhanh đến đây nghỉ ngơi một chút!”

“Ta đã chuẩn bị cho ngươi dù che nắng, rượu ngon, hoa quả các loại rồi!”

“Tiếp theo, ngươi liền xem ta điên cuồng bá bá bá đi!”

Lúc này, Chúc Vô Danh đã chuẩn bị xong mọi thứ nịnh nọt nhìn về phía Diệp Phong g nói.

“Lam Ảnh Tử Hư Thảo mười vạn năm!”

“Bại rớt một trăm cây liền đưa ta một gốc!”

“Mẹ nó, như vậy không phải phát tài rồi sao?”

Sau khi nói xong, Chúc Vô Danh kích động lẩm bẩm một mình, hắn thật sự không ngờ rằng điều tốt đẹp như vậy sẽ xảy ra với mình!

“Hả?”

“Chúc huynh, ngươi có thể tiếp nhận rồi sao?”

“Vậy lát nữa khi phá của, ngươi đau lòng thì phải làm sao bây giờ?”

Thấy Chúc Vô Danh đã cắn câu, Diệp Phong cũng nhếch miệng nở nụ cười, nhưng mà vẫn hỏi một câu.

“Diệp ca!”

“Chỉ cần có thể giúp ngươi làm việc, cho dù trong lòng đau như dao cắt, ta cũng sẽ không lùi bước, dũng cảm đối mặt!”

Nghe Diệp Phong dò hỏi, Chúc Vô Danh cũng nghiêm túc bịa ra những lời vô căn cứ, đồng thời trong lòng thầm nghĩ: “Lúc trước không biết có phần thưởng, ta giúp ngươi phá của chính là một loại tra tấn, nhưng hiện tại có phần thưởng, giúp ngươi phá của chính là một loại công việc, chỉ cần có thể nhận được phí vất vả, bại hết những thứ thuộc về ngươi thì ta cần gì phải đau lòng!”

Tình huống không giống nhau, tình cảnh không giống nhau, tâm lý của mỗi người đều sẽ thay đổi!

Mà tâm lý của Chúc Vô Danh thay đổi, cũng là bày ra nhuần nhuyễn loại tình huống này!

“Tiểu Cước!”

“Ngươi cảm thấy tiểu tử này thế nào?”

Nằm thoải mái trên ghế bập bênh, uống một ngụm rượu ngon, Diệp Phong cũng lên tiếng hỏi Diệp Tiểu Cước ở bên cạnh.

“Ngô chủ!”

“Ngươi muốn nghe cái nhìn của ta với tên tiểu tử này, hay là muốn nghe một tình huống hiện tại ta đang quan tâm?”

Nghe Diệp Phong dò hỏi, Diệp Tiểu Cước nói một câu như vậy.

“Hả?”

“Tình huống mà ngươi đang quan tâm sao?”

“Nói nghe một chút!”

Nghe vậy, Diệp Phong cũng trở nên hứng thú, sau đó lên tiếng hỏi.

“Ngô chủ!”

“Thật ra, ta hiện tại rất quan tâm tông chủ Thiên Ngộ Kiếm Tông có mấy phương diện chủ yếu!”

“Thứ nhất, Tiểu Lôi, Tiểu Long cùng Tiểu Lâm đều đang lấy hắn làm mục tiêu phá của, có thể nói, hắn hiện tại sắp bị tức chết rồi!”

“Thứ hai, tên Chúc Vô Danh này trong chốc lát sẽ sinh ra một ý tưởng, đó chính là một người vui không bằng mọi người cùng vui, nói cách khác, nếu lát nữa hắn đi tìm tông chủ Thiên Ngộ Kiếm Tông, cũng chính là sư tôn của hắn tới giúp hắn cùng ném ám khí Thần thảo, hắn muốn chia sẻ niềm vui này với sư tôn của hắn, dù sao chuyện này cũng có chỗ lợi, từ việc này có thể thấy được, hắn đối xử khá tốt với sư tôn của mình, có chuyện tốt cũng không quên sư tôn!”

“Thứ ba, tông chủ Thiên Ngộ Kiếm Tông cái gì cũng không biết, đầu tiên là bị nhóm người này điên cuồng tra tấn, sau đó lại bị ngươi đào đi ba Thái thượng trưởng lão trong tông môn, đệ tử thân truyền của mình cũng bị ngươi bắt cóc, đến lúc đó, hắn sẽ phải đau đớn như thế nào!”

Nghe Diệp Phong dò hỏi, Diệp Tiểu Cước cũng nói ra tình huống mình đang quan tâm.

“Mẹ kiếp!”

“Nếu thật sự là như vậy, vậy thì tông chủ Thiên Ngộ Kiếm Tông quá thảm!”

“Nhưng mà cũng không thể trách ta, dù sao là bọn họ vội vàng muốn đi theo ta!”

Chờ một chút!

Nói đến đây, Diệp Phong đột nhiên nghĩ tới một chuyện, sau đó nhìn về phía Diệp Tiểu Cước hỏi: “Tiểu Cước, tại sao ngươi biết Chúc Vô Danh lát nữa sẽ đi tìm sư tôn của hắn giúp đỡ?”

“Cái này… Cái kia…”

Nghe được Diệp Phong hỏi như vậy, Diệp Tiểu Cước lập tức hoảng sợ, nhất thời không biết trả lời như thế nào!

“Ngô chủ!”

“Thật ra là Tiểu Quái tỷ nói cho ta!”

“Mà nàng hiện tại đang ở nơi tối tăm xem náo nhiệt đâu!”

Cuối cùng, Diệp Tiểu Cước cũng thành thật nói ra nguyên nhân.

“Tiểu Cước!”

“Tên lừa đảo!”

“Ngươi đã nói sẽ không bán đứng ta, kết quả ngươi vừa trở tay liền đem ta bán?”

Khi Diệp Tiểu Cước vừa nói xong, giọng nói tức giận của Diệp Tiểu Quái từ trong không trung truyền đến.