← Quay lại trang sách

Chương 1199 Bốc thăm mà thôi, có cần phải chơi như vậy không!

“Vận may hôm nay của Lão Bát ta đúng thật là nghịch thiên!”

“Lần này ngô chủ không thể thay đổi phải không!”

Đúng lúc này, giọng nói tràn đầy hưng phấn của Lão Bát lại vang lên lần nữa.

……

“Mẹ kiếp!”

“Tình huống gì thế này!”

“Thế nhưng lại là Lão Bát?”

“Gia hỏa này may như vậy sao?”

Nhìn con số khắc trên viên đá trong tay, Diệp Phong choáng váng, hắn thật sự không ngờ lần này lại bốc trúng Lão Bát!

“Người xưa nói rất đúng!”

“Mọi việc đều không thể vượt qua ba lần!”

“Vậy cho nên phải bốc thêm một lần cuối cùng!”

Nói xong, Diệp Phong ném hòn đá của Lão Bát trong tay sang một bên, sau đó đặt hòn đá Lão Đại và Lão Thất lên!

Không gian nào đó!

“Ngọa tào!!!”

“Làm lại lần nữa còn chưa tính, còn ném văng hòn đá của ta ra?”

“Ngô chủ coi thường ta như vậy sao?”

Thấy tình cảnh này, Lão Bát hoàn toàn ngây người, hắn thật sự không ngờ tới Diệp Phong không chỉ làm lại một lần nữa, mà còn ném đi hòn đá thuộc về hắn, điều này chứng tỏ là hắn sẽ không được thả ra!

“Lão Bát!”

“Cho dù ngươi may mắn, nhưng lain không thắng nổi ngô chủ tùy tay ném!”

“Nói thật, ta hiện tại đều có chút đau lòng ngươi!”

Lúc này, giọng nói của Lão Thất từ bên cạnh vang lên.

“Lão Bát!”

“Ta cũng không ngờ ngô chủ vì quan tâm ta mà làm tổn thương ngươi như vậy!”

“Nói thật, ta cũng có chút đau lòng ngươi!”

Ngay sau đó, giọng nói của Lão Đại cũng từ một bên vang lên.

“Đại tỷ!”

“Thất ca!”

“Đừng nói nữa, ta hiện tại chỉ muốn lẳng lặng!”

Rất nhanh, giọng nói tràn đầy cô đơn của Lão Bát liền vang lên.

“Ha ha ha!”

“Là ta, là ta!”

“Cơ hội bốc thăm cuối cùng, rút trúng chính là ta!”

“Lão Thất ta mới là người may mắn nhất!”

Đúng lúc này, giọng nói hưng phấn của Lão Thất liền vang lên.

“Lão Bát!”

“Chờ ta với!”

“Ta cùng suy nghĩ lẳng lặng với ngươi!”

Lúc này, giọng nói suy sụp của Lão Đại cũng vang lên, nàng thật sự không thể tin được, Diệp Phong quan tâm nàng như vậy, cuối cùng cơ hội bị rút trúng tỷ lệ thậm chí lên đến 50% mà nàng còn không bị rút trúng!

Tình huống này quả thực chính là quá xui xẻo, xui xẻo về đến nhà!

……

“Chết tiệt!”

“Mẹ nó như vậy rồi cũng không bốc trúng?”

“Lão Đại thật là bị thần xui xẻo bám vào người, vô địch!”

Sau khi Diệp Phong nhìn thấy viên đá bị bốc trúng thế nhưng là Lão Thất, hắn cũng không nhịn được kinh hô!

“Đinh! Ký chủ, vậy hiện tại có thả Lão Thất ra không?”

Lúc này, giọng nói dò hỏi của hệ thống lại lần nữa vang lên trong đầu Diệp Phong.

“Thôi!”

“Nếu như đã bốc thăm, vậy phải công bằng!”

“Mà ta bốc liên tiếp ba lần, hai lần là Lão Bát, một lần là Lão Thất, vậy thì mặc kệ như thế nào cũng phải thả Lão Bát ra ngoài!”

Nghe hệ thống dò hỏi, Diệp Phong cũng là nói ra quyết định của chính mình!

( Hệ thống:??? Bốc ba lần, làm Lão Bát hỏng mất hai lần, làm Lão Đại hy vọng cùng tuyệt vọng ba lần, cuối cùng hoàn toàn hỏng mất, sau đó, lại làm vẫn luôn mua nước tương Lão Thất cảm nhận được cái gì kêu một giây thiên đường một giây địa ngục, đến cuối cùng, lại làm hỏng mất Lão Bát xoay ngược lại, ngươi chỉ là bốc thăm mà thôi, có cần phải chơi như vậy hay không! )

Không gian nào đó!

“Lão Bát!”

“Ngô chủ quá biết chơi!”

“Bốc thăm cứ như chơi tàu lượn siêu tốc, nếu như trái tim không tốt, vậy thì phải bị đùa chết không biết bao nhiêu lần!”

“Còn có, ngươi mau cút xéo cho ta, lẳng lặng là của ta, chỉ có thể là ta suy nghĩ nó, ngươi đừng đoạt với ta!”

Lúc này, giọng nói tràn đầy suy sụp của Lão Thất lập tức vang vọng toàn bộ không gian!

Bên kia!

“Trương thúc!”

“Xem ra đã ném ra đối phương!”

Thấy Diệp Phong không có tiếp tục đuổi theo, Trương Lượng cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói với Trương Quân ở trên vai, đồng thời bước chân cũng dần dần chậm lại.

“A Lượng!”

“Chúng ta giống như những tên ngốc!”

“Người kia nếu không đuổi kịp ngươi, chứng tỏ thực lực của hắn không bằng ngươi!”

“Đã như vậy, chúng ta chạy cái rắm!”

Lúc này, Trương Quân nghĩ đến điều gì đó, sau đó hét lớn!

“Đúng vậy!”

“Nếu như hắn đuổi không kịp ta, như vậy thực lực của hắn rất có thể không bằng ta!”

“Vậy chúng ta phải đánh một trận với hắn!”

“Dù sao đạo thú đan vốn nên thuộc về chúng ta vẫn còn ở trong tay tên tiểu tử kia!”

Nghe Trương Quân nhắc nhở, Trương Lượng cũng đột nhiên phản ứng lại, sau đó dừng lại bước chân chuẩn bị phản giết bằng được!

Oanh!

Đúng lúc này, một luồng sát ý ngột ngạt lập tức bao trùm lấy hai người!

Mà dưới sự áp chế của loại sát ý đáng sợ này, hô hấp của hai người cũng bắt đầu dần trở nên khó khăn.

Cùng lúc đó, một tráng hán cao lớn dũng mãnh trong tay cầm hai cây rìu cũng xuất hiện trong tầm mắt của hai người họ!

“Đại… Đại nhân!”

“Tại sao ngài lại ngăn cản đường đi của chúng ta?”

Lúc này, nhìn tráng hán cầm hai lưỡi rìu cả người tản ra sát ý khủng bố, Trương Quân cũng căng da đầu lên tiếng hỏi.

“Không có việc gì!”

“Chỉ là đại nhân nhà ta không đuổi kịp hai tên khốn các ngươi!”

“Cho nên, để ta lại đây ngăn cản các ngươi!”

Nghe Trương Quân dò hỏi, tráng hán cầm hai lưỡi cũng cười đáp lại, đồng thời thầm nghĩ trong lòng: “Vẫn là thế giới bên ngoài tốt hơn!”

???

Đại nhân nhà ngươi đang đuổi theo chúng ta ư?

Chẳng lẽ thanh niên vừa rồi đoạt đạo thú đan của chúng ta là đại nhân nhà ngươi sao?

Nghe tráng hán cầm hai lưỡi rìu nói những lời này, Trương Quân cùng Trương Lượng lập tức sửng sốt, ý nghĩ phản giết vừa rồi của bọn họ thật buồn cười, ai ngờ người ta lại trực tiếp phái người xuống ngăn cản!

Mà bọn họ thật sự cũng không nghĩ tới, sau lưng thanh niên kia thế nhưng lại có hộ vệ khủng bố như vậy!

“Hai vị!”

“Cảm ơn!”

“Nếu không phải bởi vì có các ngươi, ta còn không biết phải đợi bao lâu nữa mới có thể ra ngoài!”

“Cho nên, nếu như lát nữa đại nhân nhà ta muốn giết các ngươi, ta sẽ cho các ngươi một cái chết thoải mái, hơn nữa sẽ lưu lại một khối toàn thây cho các ngươi!”

Đúng lúc này, tráng hán cầm hai lưỡi rìu liền nhìn về phía hai người nghiêm túc nói.

???