← Quay lại trang sách

Chương 1200 Tay ta cầm hai lưỡi rìu, kết quả kêu Diệp Tiểu Sửu?

Cảm ơn chúng ta!

Cho nên, lát nữa sẽ cho chúng ta một cái chết thoải mái và lưu lại một khối toàn thây?

Đó là cách người cảm ơn người ư?

Nghe tráng hán hai lưỡi rìu nói như vậy, Trương Quân cùng Trương Lượng run sợ, họ chưa từng thấy ai có thể nói chuyện giết người một cách mới mẻ và tinh tế như vậy!

Một lát sau!

“Thuộc hạ!”

“Bái kiến ngô chủ!”

Khi Diệp Phong đi tới đây, cường giả hai cây rìu quỳ một gối xuống, cung kính nhìn Diệp Phong lớn tiếng nói

“Ta dùng sát nhập đạo!”

“Ta đã giết vô số cường giả bằng song rìu trong tay!”

“Cho nên tiếp theo, nếu như ngô chủ muốn đặt tên cho ta, không có gì bất ngờ xảy ra hẳn tên là Diệp Tiểu Phủ!”

Cùng lúc đó, tráng hán hai rưỡi rìu cũng âm thầm suy đoán tên mình ở trong lòng!

“Hả?”

“Có nên nói hay không, tên Lão Bát này có chút xấu!”

“Hơn nữa, trong tay hắn cũng cầm hai lưỡi rìu, như vậy thật ra có chút giống với Chúc Vô Danh, chẳng qua, điểm khác duy nhất chính là hắn còn xấu hơn cả Chúc Vô Danh!”

Nhìn Lão Bát cầm hai lưỡi rìu quỳ gối trước mắt, trong lòng Diệp Phong cũng có những bình phán nhất định về hắn!

“Đứng lên đi!”

“Trước khi nói về chuyện khác, ta sẽ đặt cho ngươi một cái tên trước!”

“Nếu trong tay ngươi cầm hai lưỡi rìu, vậy về sau gọi ngươi là Diệp Tiểu Sửu!”

Sau đó, Diệp Phong liền nhìn về phía Lão Bát nghiêm túc nói.

“Tiểu Phủ!”

“Cảm tạ ngô chủ ban…”

???

Diệp Tiểu Sửu?

Tay ta cầm hai lưỡi rìu, không nên đặt cho ta tên Diệp Tiểu Phủ sao?

Lúc này, Lão Bát hoàn toàn ngây người, bởi vì tình huống này hoàn toàn khác với những gì hắn dự đoán!

“Nhị tỷ xem bói, gọi là Diệp Tiểu Quái!”

“Tam ca mặc đồ đen, gọi là Diệp Tiểu Hắc!”

“Tứ tỷ thích ăn đường, gọi là Diệp Tiểu Đường!”

“Tứ ca một đầu tóc bạc, gọi là Diệp Tiểu Bạch!”

“…”

“Tất cả mọi người đều căn cứ vào từng tình huống của mình, đều có được một cái tên tương đối dễ nghe thuộc về chính mình!”

“Kết quả, đến lượt ta, không cần dùng rìu đặt tên, trực tiếp dùng diện mạo của ta đặt tên?”

“Đây quả thực chính là đang kỳ thị ta!”

Sau khi lấy lại tinh thần, Lão Bát muốn khóc chết tâm, hắn thật sự không ngờ Diệp Phong lại lấy diện mạo của hắn đặt tên!

( Diệp Tiểu Cước: Con mẹ nó đều có được một cái tên dễ nghe thuộc về chính mình, tên của ta cũng dễ nghe ư? )

“Ngô chủ!”

“Xin ngài!”

“Đổi cho thuộc hạ một cái tên khác đi!”

“Ta sợ cái tên này sẽ dọa bọn nhỏ!”

Sau đó, Lão Bát vẻ mặt đau khổ nhìn Diệp Phong lên tiếng cầu xin.

Không gian nào đó!

“Ha ha ha ha!”

“Diệp Tiểu Sửu!”

“Cái tên Lão Bát thật khiến ta buồn cười chết đi được!”

“Nói trắng ra là Diệp Tiểu Tám còn mạnh hơn Diệp Tiểu Sửu gấp trăm lần!”

Lúc này, tiếng cười to của Lão Thất vang vọng khắp không gian!

“Lão Thất!”

“Đừng cười nữa!”

“Ngươi vẫn là nên quan tâm bản thân mình một chút trước đi!”

“Đừng quên đặc điểm của ngươi là gì, đặc điểm của ngươi có quan hệ với loại thú nào!”

Đúng lúc này, giọng nói của Lão Đại từ một bên vang lên.

……

“Ai!”

“Thôi được rồi!”

“Nếu như ngươi đã cầu xin ta như vậy, ta sẽ đổi tên cho ngươi!”

“Vậy gọi là Diệp Tiểu Phủ!”

Nhìn thấy bộ dạng cầu xin của Lão Bát kia, Diệp Phong cũng trực tiếp thay đổi một cái tên khác cho hắn!

“Tiểu Phủ!”

“Cảm ơn ngô chủ ban danh!”

Nghe vậy, Diệp Tiểu Phủ cũng kích động cảm ơn Diệp Phong!

“Ngô chủ!”

“Ngươi muốn trực tiếp giết hai người này sao?”

Sau đó, Diệp Tiểu Phủ liền chỉ vào Trương Quân cùng Trương Lượng ở bên cạnh hỏi, hơn nữa, trong giọng nói còn kèm theo một tia hưng phấn!

“Hả?”

“Tiểu Phủ làm sao thế này?”

“Sao ta cảm thấy trạng thái bây giờ của hắn có chút giống Diệp Tiểu Kiếm!”

Nhìn thấy Diệp Tiểu Phủ vừa nhắc tới giết người lập tức hưng phấn, Diệp Phong cũng lộ ra một tia nghi hoặc.

“Không giết!”

“Ta và bọn họ không oán không thù, giết bọn hắn làm gì!”

Sau đó, Diệp Phong lên tiếng đáp lại.

Mà sau khi nghe được Diệp Phong nói ra hai chữ ‘không giết’, Trương Quân cùng Trương Lượng ở một bên thở phào nhẹ nhõm, bọn họ có thể cam đoan nếu như Diệp Phong nói ra chữ ‘giết’, tráng hán cầm rìu toả ra sát ý khủng bố trước mắt tuyệt đối sẽ không chút do dự dùng hai lưỡi rìu trong tay chém bọn họ thành hai nửa!

Bùm! Bùm!

Ngay sau đó, Trương Quân liền kéo Trương Lượng sang một bên và trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Phong, nói: “Cảm ơn đại thiếu không giết!”

“Không cần cảm ơn!”

“Lát nữa các ngươi giúp ta một chút việc là được!”

“Nếu như làm không tốt, ta sẽ giết các ngươi!”

“Nhưng nếu như làm tốt, vậy các ngươi cũng sẽ có cơ hội thay đổi vận mệnh của chính mình!”

Nghe Trương Quân nói như vậy, Diệp Phong cười nói.

Hả?

Chúng ta vẫn chưa hoàn toàn an toàn sao?

Thay vào đó, chúng ta phải giúp ngươi một việc, chỉ khi làm tốt mới có thể được coi là hoàn toàn an toàn?

Nghe Diệp Phong nói xong, Trương Quân cùng Trương Lượng liếc nhìn nhau cười khổ!

“Thiếu gia!”

“Vậy ngài cần chúng ta làm những gì đây?”

Sau đó, Trương Quân liền nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng dò hỏi.

“Đi đến Hắc Nham Thành trước!”

“Sau đó, ta muốn mang các ngươi đi hưởng thụ niềm vui sướng khi phá của!”

“Mà ở trong quá trình phá của, các ngươi không cần nghĩ gì cả, chỉ cần vui vẻ là được!”

“Nhưng mà, các ngươi chỉ có thời gian một ngày, sau nửa đêm, phúc lợi phá của này sẽ không còn nữa!”

Nghe Trương Quân dò hỏi, Diệp Phong cũng lên tiếng giải thích.

???

Mang chúng ta đi hưởng thụ niềm vui sướng khi phá của sao?

Đây làm gì gọi là giúp, đây không phải đưa phúc lợi cho chúng ta sao?

Nghe Diệp Phong nói những lời này, Trương Quân cùng Trương Lượng lập tức sửng sốt, bởi vì chuyện này hoàn toàn khác với suy đoán ở trong lòng bọn họ!

“Thiếu gia!”

“Ta nói một chút lý giải của chúng ta về lời nói của ngài!”

“Ngài xem ta lý giải có đúng hay không!”

“Chính là sau khi đi đến Hắc Nham Thành, ta muốn uống loại rượu ngon sang quý nhất, sau đó ta uống một chén, ném một chén, cũng không phải có việc gì khác, chính là ta vui, là ý như vậy sao?”

Sau khi lấy lại tinh thần, Trương Quân liền nhìn về phía Diệp Phong thử nói ra suy nghĩ của chính mình.