← Quay lại trang sách

Chương 1215 Diệp thiếu gia, hắn chê cười ta.

“Cái này mẹ nó quả thực chính là đạo tượng chuẩn bị cho ta!”

Thấy đạo tượng lần này mình xoát ra, Tống Thiên Long hưng phấn, sau đó nhìn về phía Diệp Tiểu Kiếm hô lớn: “Tiểu Kiếm đại nhân, đừng chém vỡ đạo tượng này,bởi vì nó chính là thứ ta muốn có được nhất...”

Oanh!

Không đợi Tống Thiên Long nói xong, Diệp Tiểu Kiếm tiện tay vung kiếm mảnh màu đỏ trong tay, sau đó một đường kiếm khí huyết sắc xẹt qua bên mặt Tống Thiên Long, lập tức chém vỡ đạo tượng cây gậy sau lưng hắn.

“Xong!!!”

“Tiểu bảo bối của ta bị đánh chết!”

“Đạo tâm của ta mẹ nó cũng sắp sập.”

Phát giác ra, đạo tượng cây gậy gỗ bị chém vỡ Tống Thiên Long cũng ngồi liệt trên mặt đất sau đó sắc mặt sụp đổ kêu rên.

“Kiếm của ta đâu?”

“Ta mẹ nó chém chết tên nhóc khốn nạn này.”

Ngay khi Tống Thiên Long còn đắm chìm trong nỗi đau khổ của mình, giọng nói Tô Thần Tinh tràn ngập lửa giận vang lên.

“Mẹ nó.”

“Đây mẹ nó là tình huống gì?”

“Tiểu Kiếm đại nhân.”

“Cứu ta!”

Nhìn thấy trong tay Tô Thần Tinh cầm trường kiếm lao về phía mình, Tống Thiên Long giật nảy mình sau đó bò dậy nhanh chóng trốn ra sau lưng Diệp Tiểu Kiếm.

“Ông chủ tô.”

“Ngươi đang làm gì đấy?”

Lúc này, Diệp Phong vẫn đang ngồi trên ghế đu xem náo nhiệt cũng tò mò đi tới, sau đó không hiểu gì nhìn về phía Tô Thần Tinh hỏi.

“Diệp thiếu gia.”

“Tiểu tử này đang cố ý chê cười ta!”

“Ta đã mất đi bạch giai đạo tượng thích hợp với mình nhất cho nên mới ngồi trên mặt đất phát tiết một chút nỗi khổ trong lòng.”

“Còn hắn thì sao?”

“Hắn chỉ bị hủy đi một huyết giai đạo tượng rác rưởi, mà huyết giai đạo tượng đó căn bản cũng không thích hợp với hắn.”

“Kết quả cũng bởi vì một thứ đồ bỏ không thích hợp với bản thân mà hắn cũng ngồi dưới đất kêu rên, đây không phải là đang cố ý chê cười ta hay sao?”

Nghe Diệp Phong hỏi, mặt mũi Tô Thần Tinh cũng tràn đầy tủi thân khóc lóc kể lể.

???

Ai mẹ nó chê cười ngươi??

Đạo tượng rác rưởi kia trong mắt ngươi là đồ bỏ, nhưng trong mắt của ta lại là bảo bối tâm can không thể thay thế được.

Mà bảo bối của ta bị đánh nát rồi, ta mẹ nó không thể ngồi dưới đất khóc một chút hay sao?

Nghe Tô Thần Tinh giải thích, Tống Thiên Long đứng một bên lập tức mơ hồ. làm sao hắn cũng không nghĩ ra, đối phương cầm kiếm muốn chém mình là vì nguyên nhân này.

Mẹ nó!

“Ông chủ tô hình như hiểu lầm gì đó.”

“Dù sao đạo tượng mà ngươi và Tống đệ muốn không giống nhau, hoàn toàn không giống nhau.”

Lúc này, Diệp Phong cũng cười khổ, hắn cũng không nghĩ tới, Tô Thần Tinh bỗng nhiên nổi nóng lại vì nguyên nhân này.

“Ông chủ tô.”

“Chuyện này có chút hiểu lầm.”

“Bởi vì Tống đệ không thích tu luyện, cho nên hắn không cần bạch giai đạo tượng thích hợp với hắn, ngược lại muốn một huyết giai đạo tượng không thích hợp với bản thân.”

“Cho nên, khi huyết giai đạo tượng vừa rồi bị hủy hắn mới đau lòng như vậy.”

Sau đó Diệp Phong giải thích với Tô Thần Tinh.

“Cái gì?”

“Hắn không thích tu luyện?”

“Cho nên căn bản hắn cũng không muốn bạch giai đạo tượng thích hợp với hắn, lại muốn huyết tay đạo tượng không thích hợp?”

“Hắn điên rồi à?”

Nghe thấy lời Diệp Phong, trong nhất thời Tô Thần Tinh không thể tin vào tai mình.

Dù sao, có một cơ hội vô hạn xoát đạo tượng như thế, nằm mơ cũng không dám nghĩ. Vậy mà lại có người muốn quay được một huyết giai đạo tượng không thích hợp với bản thân, chuyện không hợp thói thường như vậy, đừng nói là hắn, ngay cả đổi một con chó đến, chó cũng phải mơ hồ.

“Tốt!”

“Đã giải quyết hiểu lầm.”

“Vậy mọi ngươi tiếp tục phá của đi.”

Nhìn thấy hiểu lầm đã được giải trừ Diệp Phong cũng nhìn về phía mọi ngươi cười nói.

Nửa canh giờ sau.

“Đến rồi đến rồi!”

“Đến rồi! Đến rồi tiểu bảo bối của ta lại đến.”

“Tiểu Kiếm đại nhân!”

“Lần này ngươi không thể lại.,.”

Khi một huyết giai đạo tượng không thích hợp với bản thân hiện ra, Tống Thiên Long vội vàng nói với Diệp Tiểu Kiếm, nhưng không đợi hắn nói xong, một đường kiếm khí màu đỏ đã lóe lên trước mắt hắn.

Làm gì đó?

Đây là muốn làm gì?

Lần trước là không cẩn thận.

Sao lần này còn chém nữa?

Phát hiện ra tiểu bảo bối của mình lại bị chém vỡ, tâm thái của Tống Thiên Long cũng sụp đổ hoàn toàn.

Không thích hợp!

Chuyện này không thích hợp!

Diệp thiếu gia biết rõ Tống đệ muốn đạo tượng gì nhưng vì sao vẫn liên tiếp hủy đi?

Tô Thần Tinh đứng một bên thấy cảnh này, lập tức cúi đầu trầm tư

Phá của.

Diệp thiếu gia là tên phá của.

Vậy đối với những thứ vừa trân quý lại hiếm có như Vô Cực Đạo Tượng Ngọc Thạch là pHải đi cùng phương thức phá của.

Mà Tống đệ không thích tu luyện, cho nên muốn đạt được một đạo tượng bỏ đi không thích hợp với hắn, nếu thật sự giúp Tống đệ tìm ra vậy sẽ chứng minh được những Vô Cực Đạo Tượng Ngọc Thạch đã dùng trước đó không pHải là phá của nữa bởi vì đó là vật tẫn kỳ dụng.

Nhưng nếu giúp Tống lão đệ xoát ra được một bạch giai đạo tượng đỉnh cấp thích hợp với hắn thì sao?

Đúng vậy!

Nghĩ đến đây, Tô Thần Tinh hiểu ra, sau đó dùng ánh mắt khó có thể tin được nhìn về phía Diệp Phong, đồng thời tự lẩm bẩm trong miệng: “Nếu quả thật như ta đoán, vậy ta cũng đừng hy vọng xa vời bạch giai đạo tượng thích hợp với bản thân, bởi vì chỉ có đạo tượng bỏ đi không thích hợp với ta mới phù hợp với tiêu chí phá của của Diệp thiếu gia.

Nghĩ thông suốt hết thảy, Tô Thần Tinh cũng cười khổ. Sau đó dùng tư thái tâm bình khí hòa thu lại Vô Cực Đạo Tượng Ngọc Thạch, bởi vì hắn tin cuối cùng lưu lại cho mình tuyệt đối sẽ là đạo tượng rác rưởi không thích hợp với bản thân hắn nhất.

Được rồi!

Chỉ cần có thể giúp Diệp thiếu gia dùng hết mười vạn khối Vô Cực Đạo Tượng Ngọc Thạch vậy ta có thể được 100 khối Vô Cực Đạo Tượng phí khổ cực.

Mà 100 khối Vô Cực Đạo Tượng Ngọc Thạch đó mới là hy vọng cuối cùng của ta.

Nghĩ đến đây, Tô Thần Tinh lập tức tăng nhanh tốc độ, bởi vì hắn biết, mặc kệ hắn lấy được đạo tượng gì đều sẽ bị hủy.

Một bên khác