← Quay lại trang sách

Chương 1217 Ta nói hết là hết, sao ngươi còn cố chấp?

“Chỉ còn lại ta.”

“Chỉ cần sau khi ta hấp thu xong một khối Vô Cực Đạo Tượng cuối cùng, không xoát ra được đạo tượng thích hợp với bản thân vậy coi như hoàn thành nhiệm vụ phá của.”

Nghĩ đến đây, Tô Thần Tinh lập tức tăng nhanh tốc độ hấp thu, cũng hoàn toàn không thèm để ý mình xoát ra được đạo tượng gì hiện tại hắn chỉ muốn mau chóng tiêu sạch hơn 300 khối Vô Cực Đạo Tượng Ngọc Thạch này,

Không sai, sau đó nhận lấy 100 khối Vô Cực Đạo Tượng Ngọc Thạch phí khổ cực của mình.

Một lát sau

“Đinh, chúc mừng kí chủ hoàn thành sản phẩm phá của ngày hôm nay, khen thưởng đột phá một đại cảnh giới, khen thưởng mảnh vở Hỗn Độn Bổ Thiên Thạch * 3”

Sau khi Tô Thần Tinh hấp thu xong khối Vô Cực Đạo Tượng Ngọc Thạch cuối cùng, âm thanh khen thưởng của hệ thống cũng vang lên trong đầu Diệp Phong.

“Lại thưởng cho ta 3 mảnh vở Hỗn Độn Bổ Thiên Thạch.”

“Vậy trong tay của ta hiện tại đã có 16 mảnh vở Hỗn Độn Bổ Thiên Thạch.”

“Mà theo tốc độ này, nếu phải lấy được 100 mảnh vở Hỗn Độn Bổ Thiên Thạch vậy cũng không phải việc gì khó

Nghe được âm thanh khen thưởng của hệ thống, Diệp Phong cũng nhếch miệng nở nụ cười.

Một bên khác.

“Đau quá!”

“Cổ ta đau quá!”

“Là ai đánh lén ta?”

Lúc này Tống Thiên Long hôn mê cũng chầm chậm mở hai mắt ra sau đó xoa cổ đứng dậy từ dưới đất.

“Mẹ nó!”

“Vô Cực Đạo Tượng Ngọc Thạch đâu?”

“Sao đã mất hết rồi?”

Khi Tống Thiên Long mơ mơ màng màng nhìn về hướng Tô Thần Tinh, phát hiện hơn 300 khối Vô Cực Đạo Tượng Ngọc Thạch trước mặt đối phương đã biến mất không thấy, đôi mắt hắn trợn tròn hô lớn

“Tống Thiên Long.”

“Trước đó ta đã nói ông chủ tô đã không còn Vô Cực Đạo Tượng Ngọc Thạch

nhưng ngươi lại không tin.”

Đúng lúc này giọng Diệp Tiểu Kiếm vang lên

Hả?

Đó là ta không tin à?

Đó là bởi vì ông chủ Tô thật sự vẫn còn.

Chờ một chút!

Đúng lúc này, bỗng nhiên Tống Thiên Long nghĩ tới điều gì đó sau đó nhìn về phía Diệp Tiểu Kiếm hỏi: “Tiểu Kiếm đại nhân, khi nãy là ngươi đánh ta ngất xỉu sao?”

“Tống Thiên Long!”

“Cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy!”

“Cái gì mà ta đánh ngươi ngất xỉu?”

“Rõ ràng là ngươi đưa cổ đụng vào tay ta, sau đó ngươi ngất đi, đâu liên quan gì đến ta.”

Sau khi nghe Tống Thiên Long nói, Diệp Tiểu Kiếm cũng chững chạc đàng hoàng thêu dệt vô cớ.

???

Ta đưa cổ đụng vào tay ngươi?

Sau đó ta mới ngất đi?

Lời giải thích ngượng nghịu như thế mà ngươi cũng có thể nói ra miệng?

Nghe được Diệp Tiểu Kiếm giải thích, trong lúc nhất thời Tống Thiên Long không thể tin vào tai mình, hắn chẳng thể nghĩ tới loại cường giả cấp bậc như Diệp Tiểu Kiếm vậy mà có thể nói ra lời không biết xấu hổ như thế.

“Các vị.”

“Nếu là không còn chuyện gì thì tan đi.”

“Ta muốn nghỉ ngơi.”

Đúng lúc này, tiếng nói của Diệp Phong vang lên.

“Chủ nhân.”

“Vậy chúng ta cáo lui trước.”

Nghe được lời Diệp Phong nói, hai ngươi Diệp Tiểu Kiếm và Diệp Tiểu Phủ sách Tống Thiên Long và Tô Thần Tinh như xách con gà rời khỏi phòng.

Mà Hải lão đứng một bên không thấy ai nhìn mình, cũng nhón chân nhanh chóng đi ra ngoài.

“Rốt cục cũng yên tĩnh.”

“Hiện tại có thể đi tìm thất tiên nữ chơi game rồi.”

Nhìn thấy tất cả mọi ngươi đã rời khỏi phòng, Diệp Phong cũng nằm dài trên giường sau đó lấy ra một chiếc chăn mới tinh tiến vào mộng đẹp.

...

“Xong!”

“Xong hết rồi!”

“Nếu phụ thân ta biết tình huống hiện tại, vậy hắn tuyệt đối sẽ bức bách ta tu luyện lần nữa.”

“Vậy ta làm sao còn có thể hưởng thụ nhân sinh thối nát nữa đây?”

Đi vào lầu một đại sảnh, sắc mặt Tống Thiên Long sụp đổ nói.

“Tống thiếu.”

“Tuy nắm giữ một bạch giai đạo tượng cực kỳ thích hợp với bản thân, nhưng nếu ngươi thật sự không thích tu luyện, chỉ cần chống lại một chút là không có vấn đề gì.”

Nghe được lời của Tống Thiên Long, Tô Thần Tinh đứng một bên cũng an ủi

“Ông chủ Tô.”

“Nếu chỉ có một bạch giai đạo tượng thích hợp với bản thân ta chắc chắn sẽ không tuyệt vọng như thế. Nhưng vấn đề là ta còn một tiên thiên đạo tượng mà cũng là một bạch giai đạo tượng.”

“Nói cách khác, ta có hai bạch giai đạo tượng cực kỳ thích hợp với bản thân ta, mà trong tình huống này chỉ sợ dù ta có phản kháng thế nào cũng không gánh được.”

Sau khi nghe Tô Thần Tinh nói, sắc mặt Tống Thiên Long buồn khổ giải thích.

???

Người khác nếu là có một bạch giai đạo tượng thích hợp với bản thân đều phải nở hoa trong bụng.

Kết quả mẹ nó ngươi còn có hai cái?

Có điều kiện tu luyện tốt như vậy mà mẹ nó lại không muốn tu luyện?

Ngươi chơi như thế, còn muốn để cho chúng ta sống hay không?

Nghe được lời của Tống Thiên Long, tâm thái Tô Thần Tinh lập tức bùng nổ, hắn không thể nghĩ tới bảo bối tâm can mình tha thiết mơ ước trong mắt Tống Thiên Long lại như đồ bỏ đi.

Loại đả kích này đừng nói là ngươi, chó cũng gánh không được.

“Hả?”

“Chuyện như thế nào?”

“Sao ông chủ Tô còn đứng đó khóc?”

Lúc này khi nhìn thấy Tô Thần Tinh ngồi dưới đất khóc lớn, Tống Thiên Long cũng thấy mơ hồ, đồng thời thầm nghĩ trong lòng: “Ta thảm như vậy còn không khóc, ngươi khóc cái lông gà gì?”

“Ông chủ Tô.”

“Một trăm khối Vô Cực Đạo Tượng Ngọc Thạch này trước đó chủ nhân đã hứa hẹn tặng phí khổ cực cho ngươi.”

“Ngươi cất kỹ.”

Lúc này Diệp Tiểu Kiếm đi tới trước mặt Tô Thần Tinh, sau đó đưa ra một Hỗn Độn Giới.

“Cảm ơn Diệp thiếu gia!”

“Cảm ơn Tiểu Kiếm đại nhân!”

Nghe được lời này của Diệp Tiểu Kiếm, Tô Thần Tinh ngừng khóc. Sau đó khuôn mặt lộ vẻ kích động nhận lấy Hỗn Độn Giới.

???

“Đây là phí khổ cực gì?”

“Sao ta không có?”

Thấy cảnh này Tống Thiên Long có chút nghi hoặc.

“Ông chủ Tô.”

“Đây là phí khổ cực gì?”

Sau đó Tống Thiên Long nhìn Tô Thần Tinh hỏi.

“Phí khổ cực giúp đở phá của.”

“Cũng là giúp Diệp thiếu gia phá hết những Vô Cực Đạo Tượng Ngọc Thạch kia mà lấy được phí này.”

“Cái gì?”

“Ngươi không có sao?”

Nghe thấy Tống Thiên Long hỏi, Tô Thần Tinh ngạc nhiên hỏi lại.

“Ta không có!”

“Từ đầu tới cuối Diệp ca đều không nói với ta chuyện phí khổ cực gì đó!!”