Chương 1236 Nói ngươi đẹp trai? Sao ngươi lại không biết xấu hổ như vậy?
Sau khi câu hỏi của Diệp Phong vừa dứt, âm thanh của hệ thống đã vang lên trong đầu hắn.
Hả?
Mê Hồn Chi Hồ?
Sau khi nghe được câu trả lời của hệ thống, Diệp Phong trực tiếp nhìn về phía Hùng Thiên hỏi: “Tiểu Hùng, ngươi có biết Mê Hồn Chi Hồ không?”
“Diệp thiếu gia.”
“Mê Hồn Chi Hồ được coi như một nơi đặc biệt của Hỗn Độn Giới.”
“Có điều, tuy chỗ đó có hiệu quả tẩm bổ thần hồn rất không tệ, nhưng nếu muốn đi vào đó không phải chuyện đơn giản.”
“Bởi vì vị trí hiện tại của Mê Hồn Chi Hồ, có một đại trận mê huyễn lớn được hình thành tự nhiên, mà mê huyễn đại trận này uy lực cũng rất mạnh, mặc kệ là tu sĩ Đạo Đồ Cảnh, hay là tu sĩ Hỗn Độn Chi Tổ, nếu muốn đi vào đều phải dựa vào vận khí.”
“Cho nên, mỗi ngày nơi đó đều sẽ tụ tập rất nhiều tu sĩ, nhưng người có thể đi vào lại lác đác không được mấy người.”
“Tốt!”
“Ta đã biết.”
“Ngươi tiếp tục làm việc của người đi.”
Sau khi hiểu rõ tình huống, Diệp Phong trực tiếp xoay người, đi về phía Diệp Tiểu Cước cách đó không xa.
“Tiểu Cước.”
“Mở ra một vết nứt không gian.”
“Sau đó đưa ta tới Mê Hồn Chi Hồ kia.”
Đi tới trước người Diệp Tiểu Cước, Diệp Phong trực tiếp hạ lệnh.
...
Mê Hồn Chi Thành.
“Mở cược mở cược!”
“Người hôm nay muốn đi Mê Hồn Chi Hồ có thể đặt cược cho mình!”
“Có điều, chỉ có 100 vị trí, hãy nắm chặt lấy.”
Khi Diệp Phong đi vào một tửu lâu, một tiếng nói tràn đầy hưng phấn hô to truyền vào trong tai của hắn.
“Ta đến ta đến!”
“Ta đặt cược cho chính mình 1000 khối trung phẩm Hỗn Độn Tinh Thạch!”
“Giữ cho ta một vị trí!”
“...”
Ngay sau đó, người bên trong tửu lâu đang ăn cơm uống rượu tranh nhau chen lấn hô to, có thể thấy bọn họ đối với lần đánh cược này rất cảm thấy có hứng thú.
“Huynh đệ.”
“Đây là đặt cược gì?”
“Còn có tại sao những người kia lại đặt cược cho mình?”
Mà lúc này Diệp Phong cũng đi tới một góc bàn hẻo lánh, sau đó trực tiếp ngồi xuống, đồng thời nhìn về phía thanh niên ở bàn đối diện hỏi.
“Hả?”
“Lần đầu tiên ngươi tới đây?”
Nghe thấy câu hỏi này của Diệp Phong, Hồng Soái không trả lời, mà hỏi ngược lại một câu.
“Không sai.”
“Đúng là lần đầu tiên ta đến đây.”
“Cho nên có chút tò mò về chuyện này.”
Nghe được Hồng Soái hỏi lại, Diệp Phong cũng cười trả lời.
“Quả nhiên là thế.”
“Đã là lần đầu tiên đến đây, vậy ta giải thích đơn giản cho ngươi một chút.”
“Người mở cược kia, là tùy tùng bên cạnh con trai thành chủ, có thể nói hắn đại biểu cho con trai thành chủ, mà đưa mắt nhìn toàn bộ Mê Hồn Chi Thành, thì con trai thành chủ có danh dự uy tín tốt nhất rồi.”
“Cho nên, mỗi lần hắn đến mở bàn, đều sẽ có không ít người tranh cướp giành giật đi đặt cược cho mình.”
“Mà tỷ lệ tiền đặt cược, đều ngầm thừa nhận một lấy năm.”
“Nếu như người đặt cược, hôm nay không tiến vào Mê Hồn Chi Hồ, vậy số tiền đặt cược kia, về tay con trai thành chủ, nếu như người đặt cược hôm nay có vận khí bùng nổ, thành công đi vào Mê Hồn Chi Hồ, vậy sau khi ra ngoài có thể đến chỗ con trai thành chủ lấy lại gấp năm tiền đặt cược mà tiền vốn hắn đặt cược cũng sẽ được trả lại.”
Sau khi biết được Diệp Phong là người mới tới, đầu tiên Hồng Soái uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, sau đó kiên nhẫn giải thích.
“Hóa ra là như vậy.”
“Vậy tiền đặt cược có hạn mức cao nhất không?”
“Ta cũng muốn chơi.”
Sau khi hiểu rõ tình huống, diệc Phong muốn cược cho chính mình một ức khối, dù sao hiện tại hắn là thần phá của, không sợ nhất là thua tiền.
“Hả”
“Đặt cược có hạn mức cao nhất không?”
“Ngươi hỏi vấn đề này có chút làm ta kinh hãi.”
“Mày dù sao những người tới đây đều biết, tỷ lệ có thể đi vào Mê Hồn Chi Hồ cực kỳ thấp, cho nên, cho dù có người muốn chơi, mỗi lần đặt cược cho mình đều không quá nhiều.”
“Có thể nói canh bạc này, chỉ là hoạt động giải trí lúc rảnh rỗi của mọi người, không có ai muốn dựa vào chuyện này để phát tài.”
“Có điều theo ta biết được, con trai thành chủ từng nói, giống như không có hạn mức cao nhất.”
Nghe được vấn đề Diệp Phong hỏi, Hồng Soái cũng có chút kinh hãi, sau đó giải thích rõ ràng, nhưng cuối cùng hắn vẫn trả lời câu hỏi của Diệp Phong.
“Huynh đệ!”
“Ngươi muốn tự đặt cược bao nhiêu cho bản thân?”
“Nếu như số lượng nhiều, chỉ cần ngươi cho ta chút tiền trà nước, ta có thể giúp ngươi đi đặt cược.”
“Dù sao thì ta và con trai thành chủ có chút quan hệ, ta đi giúp ngươi đặt cược thì không ai biết được ngươi đặt cược bao nhiêu, như vậy cũng có thể giúp ngươi giảm bớt đi không ít phiền phức.”
Ngay sau đó, Hồng Soái nhìn về phía Diệp Phong nói ra ý nghĩ của mình.
“Cho hỏi quý danh của huynh đệ?”
Nghe được suy nghĩ của Hồng Soái, hai mắt Diệp Phong tỏa sáng, bởi vì nếu như vậy, ngược lại có thể giúp hắn chơi không một đợt phát động khen thưởng hành động phá của, sau đó, hắn nhìn về phía Hồng Soái lên tiếng hỏi.
“Gọi ta là Soái ca đi.”
Nghe được câu hỏi của Diệp Phong, Hồng Soái cũng không nói đến họ tên của mình, bởi vì hắn sợ Diệp Phong sẽ đoán được thân phận của hắn.
Mà Diệp Phong cũng không nghĩ tới, người thanh niên trước mắt này, kỳ thật cũng chính là thiếu thành chủ của Mê Hồn Chi Thành, mà thân phận của hắn ngay cả những người quanh năm trà trộn ở đây cũng không ai biết.
???
Gọi ngươi là soái ca?
Ngươi lấy đâu ra dũng khí mà nói ra câu này?
Sao ngươi không biết xấu hổ như thế?
Nghe được câu trả lời của Hồng Soái, trong nhất thời Diệp Phong không thể tin vào tai mình, hắn thật sự không nghĩ tới, chỉ một vấn đề nhỏ phổ phổ thông thông mà đối phương có thể nói ra lời không biết xấu hổ như vậy.
Ba!
“Soái huynh đúng không?”
“Nếu như ngươi có thể giúp ta đi đặt cược, tiền tài bên trong Hỗn Độn Giới này người có thể lấy 10% coi như tiền trà nước.”
“Số còn lại, ngươi giúp ta đặt cược toàn bộ.”
Sau khi tỉnh táo lại, Diệp Phong đập một cái Hỗn Độn Giới lên bàn, sau đó cười nói với Hồng Soái.
Hả?