← Quay lại trang sách

Chương 1237 Đánh cược nhỏ? Ngươi nói cái này là đánh cược nhỏ?

Ta nói ngươi gọi ta là Soái ca!

Sau đó ngươi lại gọi ta là Soái huynh?

Thế nào, ta không xứng nắm giữ cái danh Soái ca sao?

Nghe được xưng hô của Diệp Phong với mình, Hồng Soái bất đắc dĩ lắc đầu sau đó thầm nghĩ trong lòng: “Hắn không gọi ta là Soái ca, chỉ có thể nói hắn quá ghen ghét dung nhan đẹp trai vô cùng này của ta!”

Sau đó Hồng Soái đưa ánh mắt nhìn về phía Hỗn Độn Giới trên bàn, đồng thời trong lòng tò mò nghĩ: “Ta ngược lại muốn nhìn xem, người diễn sâu như vậy bây giờ có thể lấy ra bao nhiêu Hỗn Độn Tinh Thạch!”

“Mẹ nó!!!”

“Cái kia mẹ nó là cái gì?!”

“Núi cực phẩm Hỗn Độn Tinh Thạch sao?”

Thế mà khi Hồng Soái thả ra thần thức, nhìn thấy trong Hỗn Độn Giới có vài tòa núi cực phẩm Hỗn Độn Tinh Thạch, cả người lập tức choáng váng, hắn thật sự không nghĩ tới, thanh niên đối diện thường thường không có gì lạ này vậy mà có thể tiện tay tung ra nhiều cực phẩm Hỗn Độn Tinh Thạch như vậy!

“Soái huynh.”

“Ngươi nói ta đặt cược ức khối Hỗn Độn Tinh Thạch này có phải hơi ít?”

“Thiếu thành chủ liệu có thể ghét bỏ hay không?”

Mày đúng lúc này, tiếng nói của Diệp Phong vang lên từ một bên.

???

Ngươi đặt cược tận ức khối, còn mẹ nó ngại ít?

Mà đừng nói lại thêm nhiều nữa, chỉ với những thứ ngay tại lúc này, ta mẹ nó cũng không dám thu!

Từ không may nguoi mẹ nó giẫm phải vận cứt chó, thật sự đi được tới Mê Hồn Chi Hồ, sau khi quay về, cho dù chúng ta bán cả phủ thành chủ, cũng không đèn nổi cho ngươi.

Nghe được lời nói của Diệp ong, hông Soái cũng toát ra nét cười khổ.

“Ta có thể biết quý danh của huynh đệ?”

Nỗ lực bình tĩnh lại tâm trạng của mình, Hồng Soái nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng hỏi.

“Soái huynh.”

“Ngươi gọi ta Phong ca đi.”

Nghe được câu hỏi của Hồng Soái, Diệp Phong cũng cười trả lời.

“Phong ca!”

“Tuy ta không biết ngươi rốt cuộc là ai, cũng không biết tại sao ngươi lại có nhiều cực phẩm Hỗn Độn Tinh Thạch như thế!”

“Nhưng ta muốn nói là chuyện đặt cược này ta không giúp được ngươi.”

“Bởi vì ta cũng là thiếu thành chủ, mà số tiền ngươi muốn đặt cược đã vượt xa khỏi tưởng tượng của ta, cho nên ta căn bản không dám nhận!”

Lúc này, Hồng Soái cũng biểu lộ rõ thân phận của mình, sau đó trả viên Hỗn Độn Giới trong tay kia lại cho Diệp Phong.

Hả?

Ngươi chính là thiếu thành chủ?

Sao nhiều người xung quanh như vậy cũng không ai biết thân phận của ngươi?

Nghe được lời nói của Hồng Soái, Diệp Phong cũng có chút giật mình, hắn không nghĩ tới, đối phương lại dấu sâu như vậy.

“Soái huynh.”

“Phụ thân của ngươi có mở sới không?”

Sau khi giật mình, Diệp Phong dùng vẻ mặt thành thật nhìn về phía Hồng Soái hỏi.

Hả?

Phụ thân ta mở sới sao?

Thế nào, ta không nhận tiền đặt cược của ngươi, ngươi chuẩn bị đánh chủ ý lên phụ thân ta?

Nghe được lời nói của Diệp Phong, Hồng Soái cũng toát ra vẻ giật mình.

“Phong ca!”

“Phụ thân ta hắn không mở sới!”

“Bởi vì hắn đối với loại chuyện này căn bản không cảm thấy hứng thú!”

“Cho nên, chiếc Hỗn Độn Giới này ngươi vẫn nên tranh thủ thời gian cầm về đi.”

Nói xong, Hồng Soái trực tiếp nhất Hỗn Độn Giới trong tay vào tay Diệp Phong.

“Aizz!”

“Đánh cược nhỏ thì vui, đặt cược lớn thì thương thân.”

“Mà ta chỉ muốn đánh cược nhỏ một chút, tại sao lại khó như vậy!”

Nhìn thấy Hỗn Độn Giới Hồng Soái nhét trở về, mặt mũi Diệp Phong cũng tràn đầy bất đắc dĩ tự nói.

???

Đánh cược nhỏ?

Người mẹ nó nói cầm một ức khối cực phẩm Hỗn Độn Tinh Thạch đi đánh bạc, gọi là đánh cược nhỏ?

Là ta không theo kịp thời đại, hay là nói, ngay đối với từ đánh cược nhỏ này có gì đó hiểu lầm?

Nghe thấy Diệp Phong thất vọng như vậy, tay khóe miệng của hồng xoáy lập tức co quắp. Không nói khoa trương, hắn sống đến lớn như vậy, cũng đã gặp không ít người thích diễn trò, nhưng giả bộ như Diệp Phong tuyệt đối là độc nhất!

Mà hắn còn không phản bác được!

Bởi vì tuy Diệp Phong diễn trò, nhưng cũng thật sự rất trâu bò!

“Soái huynh.”

“Nếu mày ngươi đã không dám nhận tiền đặt cược của ta.”

“Vậy chúng ta làm một giao dịch, thế nào?”

“Chỉ cần ngươi giúp ta chút việc, ta sẽ trả cho ngươi một khoản tiền trà nước, không biết ngươi có cảm thấy hứng thú hay không?”

Sau đó Diệp Phong nhìn về phía Hồng Soái lên tiếng hỏi.

Hả?

Giao dịch?

Giúp một chút việc?

Tiền trà nước?

Nghe được lời này của Diệp Phong, hùng Soái cũng toát ra một chút hứng thú, sau đó vội vàng trả lời: “Phong ca, hứng thú thì ta cảm thấy hứng thú, nhưng có thể gặp nguy hiểm hay không?”

“Soái huynh.”

“Ngươi yên tâm, tuyệt đối không có bất kỳ nguy hiểm nào.”

“Mà tiền trà nước tuyệt đối cũng sẽ khiến người hài lòng.”

Nghe thấy sự lo lắng của Hồng Soái, Diệp Phong vỗ ngực bảo đảm.

“Được!”

“Chỉ cần không có nguy hiểm, vậy ta làm!”

Đạt được sự cam đoan của Diệp Phong, hồng xuân ai cũng cắn răng, sau đó lập tức đồng ý.

Tuy hắn còn không biết rốt cuộc phải làm gì, nhưng hắn biết, Diệp Phong có thể tiện tay bỏ ra một mức khối cực phẩm Hỗn Độn Tinh Thạch, vậy tiền trà nước hứa hẹn cho hắn tuyệt đối không thể ít.

Thậm chí, tiền trà nước hắn lấy được, không chừng còn có thể vượt qua nội tình của phủ thành chủ!

Dưới loại dụ hoặc này, hắn nhất định phải quả đoán làm ra lựa chọn.

“Được!”

“Soái huynh.”

“Vậy trước tiên chúng ta đến Mê Hồn Chi Hồ đi!”

“Chờ đến được Mê Hồn Chi Hồ, ta sẽ nói cho ngươi biết phải làm gì.”

Nhìn thấy Hồng Soái đồng ý, Diệp Phong cũng cười lên tiếng.

....

“Phong ca.”

“Vậy nếu như hôm nay chúng ta không đến được Mê Hồn Chi Hồ, vậy phải làm thế nào?”

Rời khỏi Mê Hồn Chi Thành, trên đường tiến về Mê Hồn Chi Hồ, Hồng Soái nghĩ đến chuyện gì đó, sau đó nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng hỏi.

“Soái huynh!”

“Ngươi lo lắng quá rồi.”

“Chỉ cần ta muốn đi vào, vậy nhất định có thể đi vào!”

“Cho nên, tình huống như ngươi nói căn bản sẽ không xảy ra.”

Nghe được lời này của Hồng Soái, Diệp Phong tự tin lên tiếng.

“Xong!”

“Phong ca lại bắt đầu diễn kịch.”

“Nhưng lúc này hắn diễn rất không tròn vai, bởi vì chuyện này không có quan hệ gì với tiền.”