← Quay lại trang sách

Chương 1266 Diệp thiếu! Không thể chơi người khác như vậy được!

Một bên khác!

"Thật là đáng sợ!"

"Nhìn quanh một lượt, ngoại trừ ăn mày thì vẫn là ăn mày!"

"Giống như tạo thành trứng này bỗng nhiên bị ăn mày chiếm lĩnh, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì ai có thể tin được ở trong Hỗn Độn Giới lại xuất hiện tình cảnh như thế này!"

"Không được!"

"Tên ăn mày nhiều, độ khó ăn xin cũng sẽ tăng lên!"

"Vậy ta không thể ngồi chờ chết, nhất định phải chiếm được tiên cơ mới được, nếu không thì giải thi đấu trải nghiệm làm ăn mày này cho dù là ta cũng rất khó thắng được phần thưởng sau cùng!"

Nghĩ đến đây, Lạc Thiên kéo Diệp Phong đang đứng bên cạnh chạy thẳng tới cửa thành đông!

"Lạc huynh!"

"Làm gì đó!"

"Ngươi muốn dẫn ta đi chỗ nào?"

Nhìn thấy Lạc Thiên kéo mình chạy, Diệp Phong cũng vẻ mặt mộng bức hỏi thăm.

"Diệp thiếu!"

"Chúng ta phải đi để một cái cửa thành để chiếm một vị trí tốt trước!"

"Dù sao, bây giờ người trong Vô Vọng Thành cũng bắt đầu trải nghiệm cuộc sống làm tên ăn mày, như vậy muốn ăn xin thì chỉ có thể đặt mục tiêu vào những người vừa mới vào thành!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Lạc Thiên cũng lên tiếng giải thích rõ cho hắn biết.

"Ngọa tào!"

"Mẹ nó, cũng quá chuyên nghiệp đi chứ!"

"May mà ta không có cho hắn tư cách dự thi, nếu không thì những người khác không thể chơi nữa!"

"Có thể nói là đả kích tuyệt đối!"

Nghe được Lạc Thiên giải thích như vậy, Diệp Phong cũng vẻ mặt may mắn tự nói.

Một lát sau!

"Mẹ nó!"

"Đánh người không đánh mặt!"

"Nhưng cái tên khốn kiếp nhà ngươi lại chuyên nhắm vào mặt của ta mà đánh, mẹ nói tại sao ngươi lại chó như vậy!"

...

"Tiểu nhân vô sỉ!"

"Nếu như ngươi đã muốn chơi như vậy thì đừng có trách ta!"

"Nhìn lão tử hầu tử thâu đào!"

...

"Đừng mẹ nó đánh!"

"Ta nhận thua!"

"Đã nói đơn đấu, nhưng tại sao ba người các ngươi đơn đấu một mình ta!"

"Mẹ nó, không thể chơi người khác như vậy được!"

...

Khi hai người Diệp Phong và Lạc Thiên đi tới cửa thành đông và anh nhìn thấy mấy trăm người đang điên cuồng đại loạn chiến ở trước mặt mình thì hai người trực tiếp thấy choáng!

"Không ngờ được là!"

"Thật sự là không ngờ được!"

"Vậy mà lại có nhiều người có ý nghĩa giống như ta vậy!"

"Hơn nữa bọn họ còn tới chỗ này trước ta một bước, vì lấy được những vị trí tốt mà bọn họ đã bắt đầu ra tay đánh nhau!"

"Quả là đáng sợ!"

Sau khi hết khiếp sợ, Lạc Thiên chau mày tự lẩm bẩm, bởi vì hắn có nằm mơ cũng không ngờ được là những người này lại trực tiếp khiến cho độ khó khi ăn xin tăng vọt!

"Ngọa tào!"

"Cái tên Lạc Thiên này cũng không được a!"

"Ý thức ở phương diện ăn xin còn không sánh bằng những tuyển thủ dự thi này!"

"May mà lúc đó ta không có cho hắn tư cách dự thi, nếu không thể hắn sẽ kéo trình độ của giải thi đấu này của ta xuống!"

Lúc này, Diệp Phong đang đứng bên cạnh trên mặt tràn đầy vẻ may mắn tự lẩm bẩm.

"Diệp thiếu!"

"Bởi vì quy định của giải thi đấu, không thể sử dụng tu vi có đúng hay không!"

"Cho nên, muốn có được một chỗ tốt thì chúng ta đều có thể vén tay áo lên ra tay đánh nhau với bọn họ!"

Đúng lúc này, giọng nói của Lạc Thiên vang lên bên cạnh.

???

Chúng ta?

Mẹ nó, ta là người đứng sau tổ chức giải thi đấu này!

Vậy tại sao ta lại phải theo ngươi đi đánh nhau chứ!

Nghe được Lạc Thiên nói như vậy, trong nháy mắt trên mặt Diệp Phong cũng treo đầy hắc tuyến, nhưng hắn không có trực tiếp từ chối mà là hô lớn lên: "Được! Lạc huynh, vậy ta đếm một hai ba, chúng ta trực tiếp tiến lên làm bọn họ!"

"Một!"

"Hai!"

"Ba!!!"

"Xông lên a, chúng ta liều mạng với bọn họ!"

Theo Diệp Phong hét lớn một tiếng, Lạc Thiên giống như ngựa hoang mất cương, trực tiếp vọt thẳng tới chỗ mấy trăm người đang đứng cách đó không xa!

"Diệp thiếu!"

"Hai người chúng ta tựa lưng vào nhau, như vậy thì chúng ta chỉ cần phải chú ý tới kẻ địch ở trước mắt là được rồi!"

"Mà phàm là kẻ địch xuất hiện ở trước mắt chúng ta thì chúng ta cứ vung nắm đấm ra là được!"

"Chỉ cần chúng ta biểu hiện phương diện hung ác của mình ra ngoài thì... hả? Người đâu?"

Nói được nửa câu, lúc này Lạc Thiên mới phát hiện, bên cạnh hoàn toàn không có bóng dáng của Diệp Phong, tình huống này khiến cho hắn lập tức cảm thấy hoảng hốt.

"Ngọa tào!!!"

"Diệp thiếu!"

"Tại sao ngươi lại không theo ta lên chứ!"

"Ngươi không thể chơi người khác như vậy được!"

Khi Lạc Thiên phát hiện Diệp Phong còn đứng ở phía xa xa thì thần sắt trực tiếp sụp đổ hô to lên, ngay sau đó hắn bị đám người xung quanh bao phủ trong nháy mắt!

………………………………………………………………………………...

"Ai!"

"Tiểu tử ngốc này!"

"Với trí thông minh này vào mỗi ngày nói vô địch thật tịch mịch, cuộc sống không thú vị?"

Nhìn thấy Lạc Thiên bị đám người bao phủ, Diệp Phong cũng bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó tự lẩm bẩm.

"Chờ một chút!"

"Dù sao ta nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi!"

"Vậy tại sao ta không suy nghĩ một chút phương pháp để tăng giải thi đấu trải nghiệm làm ăn mày này lên tới một độ cao mới chứ?"

Lúc này, Diệp Phong cũng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó trên môi nở một nụ cười trực tiếp đi ra khỏi thành.

Vô Vọng Thành, ngoài mười dặm thành đông!

"Các huynh đệ!"

"Mặc dù lần này chúng ta chém giết ba con Đạo Thú!"

"Nhưng quá trình chém giết lại cực kỳ hung hiểm cho nên chờ khi đến Vô Vọng Thành, chúng ta nhất định phải nghỉ ngơi thoải mái một chập mới được!"

Khi Diệp Phong vừa đến nơi đây, một giọng nói thô kệch vang lên ở chỗ không xa, ngay sau đó là năm tên nam tử trung niên hình thể không đồng nhất xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn!

"Mấy vị!"

"Ta muốn chơi trò chơi kéo búa bao với các ngươi!"

"Nếu như thắng ta, như vậy thì các người có thể lấy được lợi ích mà cái thứ khó có thể tưởng tượng được!"

"Thế nào, có muốn chơi thử một chút hay không?"

Sau khi năm người đi tới, Diệp Phong trực tiếp ngăn cản đi của bọn họ sau đó nói ra lời đề nghị của mình!

"Ừm?"

"Chơi kéo búa bao?"

"Tiểu tử!"

"Ngươi nghĩ chúng ta là con nít hay sao, còn chơi trò chơi ngây thơ như vậy với ngươi!"

"Mau mau cút đi!"