Chương 1293 Ngươi xác định không phải đang cố ý chơi ta?
Nghĩ đến đây, Tiểu Hoàng Cẩu ngược lại không thấy mơ hồ nữa, bởi vì nó không hiểu, vì sao còn thiếu sáu mươi tám giọt nữa mà đối phương đã băng bó lại vết thương của nó rồi!
"Cẩu tử!"
"Chuẩn bị tốt chưa?"
Ngay khi Tiểu Hoàng Cẩu còn đang ở trạng thái mơ hồ, giọng nói Vạn Bảo lão nhân bỗng nhiên vang lên.
???
Chuẩn bị tốt chưa?
Ta mẹ nó chuẩn bị cái gì?
Nghe được lời này của Vạn Bảo lão nhân, Tiểu Hoàng Cẩu càng thêm mơ hồ, bởi vì nó hoàn toàn nghe không hiểu đối phương đang nói cái gì!
"Chờ... Chờ một chút!"
"Ngươi vừa nói là có ý gì?'
"Cái gì mà ta chuẩn bị tốt chưa?"
"Ngươi muốn làm cái gì với ta?"
Sau khi tỉnh táo lại, mặt Tiểu Hoàng Cẩu lộ vẻ bất an nhìn về hướng Vạn Bảo lão nhân lên tiếng hỏi.
"Ta muốn đánh choáng ngươi!"
"Nên ngươi đương nhiên là làm tốt chuẩn bị bị đánh ngất xỉu!"
"Không phải ngươi vừa mới nói, có thể đánh choáng ngươi là tốt nhất sao?"
Nghe được lời này của Tiểu Hoàng Cẩu, Vạn Bảo lão nhân lại cực kỳ chăm chú trả lời!
???
Ta mẹ nó chỉ còn thiếu sáu mươi tám giọt máu là có thể giải thoát rồi!
Sau đó, ở lúc mấu chốt này, ngươi muốn đánh ta ngất đi?
Ngươi xác định không phải đang cố ý chơi ta sao?
Nghe được lời này của Vạn Bảo lão nhân, Tiểu Hoàng Cẩu trong lúc nhất thời không thể tin vào tai của mình!
Ở trong bóng tối!
"Mẹ nó!"
"Tiểu Bảo tử này cũng là kẻ hung hãn a!"
"Biết rõ Cẩu ca có thân phận địa vị không đơn giản, vẫn còn có thể chơi tàn bạo như thế, hắn thật là hung ác!"
Lúc này Diệp Tiểu Cước nghe được lời của Vạn Bảo lão nhân, trên mặt cũng toát ra sắc mặt kinh ngạc, hắn không nghĩ tới Vạn Bảo lão nhân vậy mà có thể chơi đến loại trình độ này!
Một bên khác!
"Chờ... Chờ một chút!'
"Ta cảm giác không cần thiết phải đánh ngất xỉu nữa đâu!"
"Dù sao, ta chỉ cần chảy thêm sáu mươi tám giọt nữa là có thể giải thoát rồi!"
Nhìn thấy Vạn Bảo lão nhân lấy ra một cây gậy gõ thô to, chuẩn bị một côn đánh cho mình bất tỉnh, sắc mặt Tiểu Hoàng Cẩu cũng lo lắng vội vàng lên tiếng.
"Không được!"
"Tuy chỉ thiếu sáu mươi tám giọt!"
"Nhưng càng đến sau cùng, thì càng gian nan!"
"Điểm này ta vẫn vô cùng rõ ràng, cho nên ngươi vẫn ngủ một giấc thật tốt đi!"
Oành!
Nói xong, Vạn Bảo lão nhân dùng một gậy đánh cho Tiểu Hoàng Cẩu hôn mê bất tỉnh!
"Mẹ nó!"
"Kẻ cướp có chút trâu bò!"
"Long đệ, Trư đệ!"
"Hiện tại đã là thời khắc cuối cùng, mà đối mặt với kẻ cướp trâu bò như thế, chúng ta vẫn là thành thành thật thật đợi đi!"
"Không phải vậy chúng ta đã cô phụ Cẩu ca vì chúng ta nỗ lực hết thảy!"
Nhìn Vạn Bảo lão nhân trâu bò như thế, Phệ Huyết Đường Lang cũng dùng thần thức truyền âm với Tiểu Thương Long và Phi Thiên Trư Trư đứng một bên.
"Lang ca!"
"Ngươi nói đúng!"
"Chúng ta không thể để cho máu của Cẩu ca chảy vô ích!"
"Cho nên chúng ta thành thành thật thật đợi đi!'
Nghe được Phệ Huyết Đường Lang nhắc nhở, Tiểu Thương Long cùng Phi Thiên Trư Trư cũng trăm miệng một lời đáp lại.
Một lát sau!
"Hô!"
"Rốt cục lấy đủ mười vạn giọt máu chó!"
"Việc này áp lực thật quá lớn!"
Khi Vạn Bảo lão nhân thu lại Đại Mộc bồn đầy máu chó vào Hỗn Độn giới xong mới thở ra một hơi thật dài, sau đó nhìn thoáng qua Phệ Huyết Đường Lang, Tiểu Thương Long cùng Phi Thiên Trư Trư cách đó không xa, cũng không nói gì thêm, trực tiếp phóng lên tận trời, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt ba thú!
Trong bóng tối!
"Tiểu Cước đại nhân!"
"Còn phải nhờ ngươi!"
"Nếu không phải ngươi cho ta đề nghị, ta cũng không biết làm như thế nào giúp Cẩu ca giảm bớt tra tấn của việc không ngừng lấy máu!"
"Nhưng ngươi yên tâm!"
"Công lao này ta chắc chắn sẽ không cướp!"
"Đợi sau khi trở về, ta nhất định sẽ nói cho Diệp thiếu gia!"
Sau khi Vạn Bảo lão nhân trở lại bên cạnh Diệp Tiểu Cước, đầu tiên là tháo khăn trùm đầu xuống, sau đó dùng vẻ mặt thành thật nói ra ý nghĩ của mình.
???
Tuy ta đưa cho ngươi đề nghị!
Nhưng ta cũng không bảo ngươi làm như vậy khi chỉ còn lại có sáu mươi tám giọt cẩu huyết!
Mà nếu ngươi nói cho chủ nhân!
Một khi chuyện đó bị Cẩu ca biết, chẳng phải là sẽ đổ tội lên đầu ta sao?
Nghĩ đến đây, Diệp Tiểu Cước tức đến muốn trực tiếp chửi bóng chửi gió, hắn thật sự không nghĩ tới, Vạn Bảo lão nhân lại mất nết như thế, vậy mà đào một cái hố cho hắn!
"Tiểu Bảo tử!"
"Ngươi mẹ nó đang gài bẫy ta à?"
Sau đó, Diệp Tiểu Cước cố nén lửa giận nhìn chằm chằm Vạn Bảo lão nhân mà chất vấn.
"Tiểu Cước đại nhân!"
"Lời này của ngài là có ý gì?"
"Ta không hiểu!"
Nghe được Diệp Tiểu Cước chất vấn, Vạn Bảo lão nhân lại ra vẻ nghi ngờ trả lời.
"Hừ!"
"Lão mất nết này rất biết diễn!"
"Mà ta mẹ nó còn không có chứng cứ!"
"Loại cảm giác này thật là khó chịu!"
Nhìn Vạn Bảo lão nhân bày ra một mặt vẻ mặt vô tội, Diệp Tiểu Cước thật sự tức giận a!
"Hắc hắc!"
"Tuy ngươi phát hiện ra tính toán của ta, nhưng ngươi không có chứng cứ!"
"Vậy ngươi cũng không thể ở tình huống không có chứng cứ, vô duyên vô cớ đánh ta chứ!"
Nhìn thấy bộ dáng lúc này của Diệp Tiểu Cước, Vạn Bảo lão nhân cũng cười xấu xa lẩm bẩm.
"Ha ha ha ha!"
"Có ý tứ!"
"Thật sự là rất có ý tứ!"
"Không nghĩ tới, lão gia hỏa ngươi vậy mà có thể không biết xấu hổ như thế!"
"Trách không được chủ nhân sẽ để cho ngươi ở bên cạnh hắn làm chó săn!"
"Nhưng mà!"
"Không biết xấu hổ cũng không chỉ có một mình ngươi!"
Đúng lúc này, Diệp Tiểu Cước lại bỗng nhiên phá lên cười, sau đó nói một câu như thế!
"Ừm?"
"Tiểu Cước đại nhân!"
"Ngươi đang nói gì đấy?"
"Sao ta có chút nghe không hiểu?"
Nghe được lời nói kỳ quái như thế của Diệp Tiểu Cước, Vạn Bảo lão nhân cũng lộ vẻ nghi ngờ hỏi.
"Cái gì!"
"Ngươi muốn cùng ta luận bàn một trận?"
"Mà còn không thể áp chế tu vi, nhất định phải toàn lực mà chiến?"
Nghe được lời này của Vạn Bảo lão nhân, Diệp Tiểu Cước lại dùng vẻ mặt thành thật nhìn chằm chằm đối phương thêu dệt vô cớ.
Hả?