Chương 1294 Mẹ nó! Ta phải bị mấy vạn chính mình đánh cướp?
Người nào mẹ nó muốn so tài với ngươi?
Ngươi sao có thể mở mắt nói lời bịa đặt như vậy?
Nghe được lời nói của Diệp Tiểu Cước, Vạn Bảo lão nhân trực tiếp ngốc ngay tại chỗ!
"Tiểu Cước đại nhân!"
"Ta chưa nói muốn luận bàn cùng ngài!"
Sau khi tỉnh táo lại, Vạn Bảo lão nhân vội vàng giải thích, dù sao, nếu là thật sự luận bàn, vậy không phải hắn sẽ mất một nửa cái mạng thì cũng bị lột da a!
"Cái gì!!!"
"Ngươi đã đợi không kịp!"
"Lập tức muốn luận bàn cùng ta?"
Nghe được câu nói của Vạn Bảo lão nhân, Diệp Tiểu Cước lại lần nữa thêu dệt vô cớ.
"Mẹ nó!"
"Ta mẹ nó xem như thấy rõ!"
"Tiểu Cước đại nhân đây là rõ ràng muốn chơi ta một trận!"
Nghe được câu nói của Diệp Tiểu Cước, Vạn Bảo lão nhân rốt cục cũng phản ứng lại, sau đó trên mặt toát ra một nụ cười khổ, hắn không nghĩ tới, loại cường giả cấp bậc như Diệp Tiểu Cước, vậy mà cũng sẽ làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy!
"Tiểu Cước đại nhân!"
"Không cần nói nhảm!"
"Ngươi muốn đánh thì đánh đi!"
"Nhưng ta chỉ có một thỉnh cầu, đó là tuyệt đối không nên đánh mặt ta!"
Sau đó, Vạn Bảo lão nhân nhìn về phía Diệp Tiểu Cước nói.
Một lúc lâu sau!
"Hả?"
"Vạn Bảo lão nhân!"
"Mặt của ngươi là chuyện gì xảy ra?"
Nhìn thấy Vạn Bảo lão nhân mang một cái mặt xưng như đầu heo đi vào phòng, Diệp Phong cũng lộ vẻ ngạc nhiên hỏi.
"Diệp thiếu gia!"
"Không có gì!"
"Là khi đi bộ không cẩn thận ngã một phát, vừa vặn bị đập vào mặt!"
Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Vạn Bảo lão nhân cũng lộ vẻ lúng túng trả lời.
"Ừm?"
"Có thể coi là ngã đập mặt, nhưng một cái ngã đó cũng không thể ngã thành như vậy đi!"
Nghe được Vạn Bảo lão nhân giải thích, Diệp Phong lại căn bản không tin, sau đó hỏi lại lần nữa.
"A!"
"Ta nhớ lầm!"
"Không phải ngã một phát, mà chính là ngã mấy phát!"
Nhìn thấy Diệp Phong căn bản không tin, Vạn Bảo lão nhân cũng là gượng cười giải thích lần nữa.
"Cái mẹ gì mà ngã mấy lần!"
"Cái này rõ ràng là bị Diệp Tiểu Cước đạp mà!"
"Còn ở đây diễn kịch!"
Nhìn mấy dấu chân trên mặt Vạn Bảo lão nhân kia, Diệp Phong cũng bất đắc dĩ lắc đầu, bất quá, nhưng nếu đối phương đã không muốn nói tình hình thực tế, vậy hắn cũng không định tiếp tục truy hỏi, dù sao đây cũng là việc nhỏ!
"Vạn Bảo lão nhân!"
"Đã lấy được mười vạn giọt máu chó!"
"Vậy kế tiếp ngươi mau đưa mười vạn giọt cẩu huyết hòa tan vào mười vạn Thiên Biến Quả này đi!"
"Sau đó, sẽ có người đưa ngươi đi một nơi!"
"Đến lúc đó, ngươi chỉ cần đưa mười vạn Thiên Biến Quả cho mười vạn con Đạo thú ăn hết là được!"
"Sau cùng!"
"Ngươi hãy mang theo mười vạn Đạo thú biến thành chó, lại đi cướp đoạt cẩu tử một lượt là được!"
Lúc này, Diệp Phong nhìn về phía Vạn Bảo lão nhân ra lệnh.
???
Ăn cướp mười vạn giọt máu chó, chính là vì để hòa vào mười vạn Thiên Biến Quả quý báu kia?
Mà ta vừa mới lấy hết máu của Cẩu ca, ngay sau đó đã muốn ta mang theo mười vạn Cẩu ca đi ăn cướp Cẩu ca?
Vậy sau này nếu như bị Cẩu ca phát hiện ta chính là kẻ cướp che mặt, vậy ta há không bị phế đi?
Nghe được Diệp Phong hạ mệnh lệnh này, cả người Vạn Bảo lão nhân đều muốn điên rồi, hắn không nghĩ tới chính mình mới lên làm chó săn, vậy mà đã nhận được hai nhiệm vụ gian nan như vậy!
"Diệp thiếu gia!"
"Trên thân cẩu tử kia, giống như không có bảo bối gì!"
"Chẳng lẽ lần thứ hai ăn cướp, còn phải đánh cướp máu chó?"
Sau đó, Vạn Bảo lão nhân nhìn về phía Diệp Phong hỏi.
"Không được!"
"Đã ăn cướp mười vạn giọt cẩu huyết!"
"Nếu lại ào ào lấy máu nó, ta sợ nó sẽ sinh ra ám ảnh tâm lý!"
"Như vậy đi!"
"Ngươi mang theo mười vạn cẩu tử biến thân đi ăn cướp nó, nếu là nó không bỏ ra nổi bảo bối, thì ra tay với lông chó trên người nó đi!"
Nghe được Vạn Bảo lão nhân hỏi, Diệp Phong đầu tiên là nghĩ nghĩ, sau đó cho ra biện pháp giải quyết!
Hả?
Trước thì lấy máu!
Sau lại nhổ lông!
Còn có thể chơi như vậy?
Nghe được câu nói của Diệp Phong, trong đầu của Vạn Bảo lão nhân không tự chủ được hiện lên dáng vẻ trụi lông của Kiếm Cẩu!
"Diệp thiếu gia!"
"Ta biết nên làm như thế nào rồi!"
Nói xong, Vạn Bảo lão nhân bắt đầu dung nhập nguyên một đám máu chó vào trong Thiên Biến Quả.
Sau ba canh giờ!
Trong rừng cây!
"Mẹ nó!!!"
"Kẻ cướp vô liêm sỉ hơn cả chó này tại sao lại tới nữa?"
"Chưa xong đúng không!"
Tiểu Hoàng Cẩu đang tựa ở dưới một cây đại thụ nghỉ ngơi, nhìn thấy Vạn Bảo lão nhân che mặt lại xuất hiện trong tầm mắt lần nữa, không biết tại sao nó lại cảm thấy một chút bất an khó hiểu!
"Cẩu ca!"
"Kẻ cướp lấy máu của ngươi kia, lại mẹ nó đến rồi!"
"Nếu hắn còn muốn cướp máu tươi, vậy thì để hắn ăn cướp máu sói của ta đi!"
"Cẩu ca!"
"Lần này ta tuyệt đối đứng trước người của ngươi!"
"Nếu như hắn muốn!"
"Máu rồng của ta cứ việc cho hắn!"
"Cẩu ca!"
"Lần này, liền để Phi Thiên Trư Trư ta ra ngoài lấy máu đi!"
Mà Phệ Huyết Đường Lang, Tiểu Thương Long cùng Phi Thiên Trư Trư cũng chú ý tới Vạn Bảo lão nhân, lúc này trực tiếp ngăn ở trước người Tiểu Hoàng Cẩu!
"Lang đệ, Long đệ, Trư đệ!"
"Các ngươi quá làm cho ta cảm động!"
"Nhưng phần cảm động này, cũng đừng giống trước đó chỉ duy trì được một lát, các ngươi nhất định phải nói được thì làm được!"
Nghe nói như thế, lại nhìn ba thú đứng trước người một chút, Tiểu Hoàng Cẩu cũng cực kỳ cảm động tự nói trong lòng.
"Bốn thú đối diện nghe đây!'
"Đường này là ta mở, cây này là ta trồng!"
"Nếu muốn ở đây, lưu lại tài sản!"
Lúc này, thanh âm kêu gào của Vạn Bảo lão nhân trực tiếp từ nơi không xa vang lên.
"Đi!"
"Quy củ của ngươi, chúng ta đều hiểu!"
"Không phải là không cướp được thì không đi sao?"
"Có điều rút máu chó của ta đã đủ nhiều!"
"Nếu như ngươi còn muốn cướp máu, vậy thì lấy trên thân ba đứa nó đi!"
Nghe được tiếng la của Vạn Bảo lão nhân, Tiểu Hoàng Cẩu cũng trực tiếp đáp lại.
"Ai nói ta lần này muốn cướp máu?"
"Ta nói cho các ngươi biết!"
"Lần này ta muốn cướp, là lông trên thân các ngươi!"