Chương 186 Cảnh Giới Trên Tiên!
Tô Trần nói: "Chỉ cần tốc độ vung kiếm của muội đủ nhanh, thì kiếm khí của muội sẽ không có giới hạn trên."
Nghe vậy, Diệp Linh Khê và Hồ Tiểu Thiên vẻ mặt chấn kinh.
Hồ Tiểu Thiên khó có thể tin nói: "Không có hạn mức cao nhất? Đó chính là nói có thể dung hợp một vạn kiếm khí, mười vạn kiếm khí, thậm chí nhiều hơn!"
Tô Trần gật đầu nói: "Không sai."
Ta kháo!
Hồ Tiểu Thiên và Diệp Linh Khê vẻ mặt khó có thể tin.
Vô hạn điệp gia?
Đây là khái niệm gì?
Nếu là một trăm triệu đạo kiếm khí dung hợp, vậy kiếm khí bộc phát ra sẽ khủng bố đến mức nào?
Bọn họ không dám nghĩ!
Bởi vì thật sự quá bất hợp lí! Kiếm kỹ này quả thực quá bất hợp lí!
Quá mức khủng khiếp!
Trên mặt Diệp Linh Khê hiện ra một nụ cười, "Có môn kiếm kỹ này, vậy muội cùng thế hệ chẳng phải là vô địch rồi sao?"
Hồ Tiểu Thiên gật đầu, đồng ý với lời nói của Diệp Linh Khê.
Tô Trần đột nhiên nói: "Linh Khê, ta hỏi muội một vấn đề."
Diệp Linh Khê sững sờ, trừng mắt nhìn, "Có vấn đề gì?"
Tô Trần nói: "Có phải muội cảm thấy trạng thái của bản thân lúc này rất kỳ diệu không?"
Diệp Linh Khê do dự một chút, sau đó gật đầu nói: "Đúng vậy, muội cảm giác bây giờ muội là Tiên, cũng không phải Tiên."
Tô Trần gật đầu nói: "Muội còn chưa phải tiên."
Diệp Linh Khê sững sờ: "Không phải tiên?"
Tô Trần gật đầu nói: "Ừm, bây giờ muội là ngụy tiên."
Diệp Linh Khê trừng mắt nhìn, "Tô Trần ca ca, huynh nói cho muội biết một chút về tiên nhân được không?"
Tô Trần cười nói: "Phía trên Đại Đế chính là ngụy Tiên, phía trên ngụy Tiên mới thật sự là Tiên, mà cảnh giới của Tiên theo thứ tự là Chân Tiên, Thiên Tiên, Huyền Tiên, Kim Tiên, Tiên Quân, Tiên Thánh, Tiên Tôn, Tiên Hoàng, Tiên Đế!"
"Oa!" Diệp Linh Khê há to miệng, không thể tưởng tượng nổi nói: "Thì ra phía trên Đại Đế còn có nhiều cảnh giới như vậy?"
Tô Trần cười nói: "Đó là đương nhiên."
Diệp Linh Khê suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Vậy phía trên Tiên Đế có phải còn có cảnh giới hay không?"
Tô Trần gật đầu nói: "Đúng vậy."
Diệp Linh Khê hiếu kỳ nói: "Đó là cảnh giới gì?"
Tô Trần cười cười, sau đó đưa tay sờ đầu Diệp Linh Khê: "Chờ muội thành tiên ta sẽ nói cho muội biết, bây giờ muội biết cũng vô dụng."
Diệp Linh Khê cười hắc hắc, "Được rồi."
Tô Trần tiếp tục nói: "Đến lúc đó nếu như muội thành tiên, sẽ xuất hiện một cái tiên môn."
Hồ Tiểu Thiên ở bên cạnh liếc nhìn Tô Trần, nhưng cũng không nói gì, hắn dường như biết gì đó.
Diệp Linh Khê nghi ngờ nói: "Tiên môn gì?"
Tô Trần bình tĩnh nói: "Chỉ là một vài tên hề nhảy nhót ở Tiên giới mà thôi, tới lúc đó nếu như Tiên môn này xuất hiện, muội đừng cố kỵ, cứ chém thẳng vào Tiên môn này đi!"
Khóe mắt Hồ Tiểu Thiên co rút, yết hầu lăn qua lăn lại.
Chủ nhân vẫn luôn mạnh như vậy sao?
Vẻ mặt của Diệp Linh Khê kích động: "Có thể chứ?" Tô Trần gật đầu cười nói: "Đương nhiên có thể, nếu đến lúc đó có kẻ địch mà muội đánh không lại xuất hiện, ta sẽ ra giúp muội."
Trên mặt Diệp Linh Khê hiện ra một nụ cười, "Được được được."
Nàng đối với loại chuyện này, vẫn là rất chờ mong.
Tô Trần gật đầu, sau đó nói: "Được rồi, ta phải đi rồi, con đường sau này muội phải tự đi."
Diệp Linh Khê vốn đang vô cùng vui vẻ, sau khi nghe xong lời của Tô Trần, trên mặt lập tức hiện ra một tia bi thương và không nỡ, nàng thấp giọng đáp lại: "Được."
Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tô Trần: "Vậy sau này muội còn có thể gặp huynh không?"
Tô Trần cười, đưa tay sờ đầu Diệp Linh Khê: "Chỉ cần muội gọi ta, ta sẽ xuất hiện."
Nghe vậy, Diệp Linh Khê ngọt ngào cười, "Ân ân!"
Tô Trần cưng chiều nhìn Diệp Linh Khê, sau đó quay đầu nhìn về phía Hồ Tiểu Thiên, "Đi theo bên cạnh Linh Khê cho tốt."
Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói: "Biết rồi."
Tô Trần gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Diệp Linh Khê: "Ta đi đây."
Diệp Linh Khê không nỡ gật gật đầu, "Ừm."
Tô Trần mỉm cười, sau đó bóng dáng biến mất tại chỗ.
Nhìn nơi Tô Trần biến mất, Diệp Linh Khê nhất thời ngây ngẩn cả người, cứ như vậy nhìn rất lâu.
"Haiz~"
Hồ Tiểu Thiên thở dài, đi tới bên cạnh Diệp Linh Khê, mở miệng nói: "Đừng nhìn nữa, chúng ta nên đi rồi."
Diệp Linh Khê trầm mặc một lát, sau đó hai tay nắm chặt, trong mắt bốc lên ý chí chiến đấu hừng hực, "Ta sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua huynh, Tô Trần ca ca."
Nói xong, nàng ôm lấy Hồ Tiểu Thiên, xoay người rời đi.
Trong bóng tối, Tô Trần nhìn về hướng Diệp Linh Khê rời đi, không nhịn được cười nói: "Tiểu nha đầu này."
Mãi đến khi Diệp Linh Khê biến mất, hắn mới rời đi.
Tô Trần sở dĩ để cho Diệp Linh Khê một thân một mình, đó là bởi vì hắn muốn để cho Diệp Linh Khê chịu nhiều khổ cực, nếu như Diệp Linh Khê một mực đi theo bên cạnh hắn, vậy Diệp Linh Khê sẽ một mực sống ở trong nhung lụa, muốn vượt qua đạo tâm của hắn liền sẽ trở nên càng ngày càng nhỏ bé.
Cho nên Tô Trần mới lựa chọn để Diệp Linh Khê tự do bươn trải, chỉ có tự do bươn trải, Diệp Linh Khê mới có thể chân chính bộc lộ ra thiên phú tu luyện của nàng, Diệp Linh Khê mới có thể trưởng thành.
......
Bạch Ngọc thành là một tòa thành trì to lớn bao trùm ngàn vạn dặm, bên trong có vô số thế lực, trong đó thế lực mạnh nhất chính là phủ thành chủ, có thể nói như vậy, toàn bộ thế lực Bạch Ngọc thành đều nghe lệnh phủ thành chủ!
Đáng nhắc tới chính là, Bạch Ngọc thành thuộc về một trong những thế lực khủng bố nhất tại toàn bộ Hạ Tiên giới, không có bất kỳ thế lực nào dám ngấp nghé Bạch Ngọc thành, điều này dẫn đến bên trong Bạch Ngọc thành cực kỳ hài hòa.