Chương 187 Uy!
Màn đêm buông xuống, trong thành vẫn náo nhiệt phi phàm, đèn đuốc sáng trưng, trên đường tấp nập người qua kẻ lại, trên mặt ai nấy đều tràn đầy nụ cười, thỉnh thoảng còn có binh sĩ đang tuần tra.
Tô Trần cầm kẹo hồ lô trong tay, sải bước đi trên phố, bởi vì khí chất xuất chúng và dung nhan tuấn tú, hắn đã thu hút rất nhiều người, đặc biệt là nữ tử, ánh mắt nhìn Tô Trần không chớp, sợ rằng chỉ một cái chớp mắt, Tô Trần sẽ biến mất.
Phủ thành chủ, trong một đình viện, Tần Tử Huyên đang ngồi ngây người trong đình, nàng có một gương mặt trái xoan, làn da trắng nõn như ngọc, cả người toát lên vẻ đẹp thanh tao thoát tục như tiên nữ giáng trần.
Tần Tử Huyên dường như nhớ tới điều gì, khẽ cắn môi, gương mặt hiện lên một tầng ửng hồng.
"Tử Huyên."
Lúc này, một giọng nói êm ái du dương vang lên.
Nghe được thanh âm này, Tần Tử Huyên có chút luống cuống, vội vàng lắc đầu, không dám nghĩ ngợi lung tung nữa, sau đó nhìn về phía phát ra thanh âm.
Chỉ thấy một nữ tử đang chậm rãi bước về phía nàng, nữ tử dáng người cao gầy, eo thon như liễu, mái tóc đen nhánh như mực xõa xuống vai, đôi mắt long lanh như nước mùa thu khiến người khác nhìn vào liền động lòng.
Nhìn thấy nữ tử, Tần Tử Huyên lên tiếng chào: "Tỷ tỷ, sao tỷ lại đến đây?"
Tần Dao ngồi xuống đối diện Tần Tử Huyên, sau đó mỉm cười hỏi: "Sao nào, ta không thể đến thăm muội sao?"
Tần Tử Huyên cười cười đáp: "Đương nhiên là có thể."
Tần Dao trừng mắt nhìn Tần Tử Huyên, sau đó đánh giá nàng một lượt, rồi nói: "Vừa rồi muội đang nghĩ đến nam nhân nào phải không?"
Nghe vậy, trong mắt Tần Tử Huyên hiện lên một tia bối rối, nhưng rất nhanh liền biến mất, nàng cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Không... Không có!"
Tần Dao nhíu mày, nói: "Làm phiền muội diễn cho giống một chút được không?"
Tần Tử Huyên im lặng cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Muội... Muội không có lừa tỷ."
Tần Dao cau mày, sau đó đột nhiên đưa tay nắm lấy tay phải của Tần Tử Huyên, nàng trừng lớn hai mắt, kinh ngạc nói: "Muội... Muội bị phá thân rồi?"
Tần Tử Huyên dùng sức rút tay về, ánh mắt nhìn về phía khác, không nói gì.
Nhìn thấy một màn này, Tần Dao đã xác định Tần Tử Huyên đã bị phá thân, sắc mặt nàng trở nên có chút âm trầm, trầm mặc hồi lâu, nàng mới mở miệng hỏi: "Kẻ kia là ai?"
Tần Tử Huyên cắn chặt môi, vẫn không chịu lên tiếng.
Thấy Tần Tử Huyên không chịu nói, Tần Dao uy hiếp: "Nếu muội không nói cho ta biết, ta sẽ nói với phụ thân."
Nghe vậy, Tần Tử Huyên vội vàng nắm lấy tay Tần Dao, lắc đầu nói: "Đừng!"
Tần Dao nhìn Tần Tử Huyên, hỏi: "Vậy muội nói hay không?"
Tần Tử Huyên do dự một lát, sau đó nói: "Muội cũng không biết."
Tần Dao nhíu mày: "Muội cũng không biết?"
Tần Tử Huyên thấp giọng nói: "Ừm..."
Ngay sau đó, nàng liền kể lại chuyện xảy ra ở đế lộ trước đó một lần.
Nghe Tần Tử Huyên nói xong, Tần Dao cắn răng ngọc, cả giận nói: "Tên này cũng quá khốn kiếp, phá thân thể của muội mà còn không chịu trách nhiệm!"
Tần Tử Huyên yên lặng cúi đầu, không nói gì. Tần Dao không ngừng mắng, tức giận hồi lâu mới bình phục tâm tình trong lòng, nàng nhìn Tần Tử Huyên, mở miệng nói: "Vậy muội có nhớ rõ diện mạo của hắn không?"
Nghe vậy, trong đầu Tần Tử Huyên lập tức hiện ra một khuôn mặt tuấn tú, sau đó sắc mặt đỏ lên, "Ừm..."
Thấy một màn này, Tần Dao đầu đầy hắc tuyến, ngay sau đó đưa tay búng trán của Tần Tử Huyên một cái, sau đó tức giận nói: "Nha đầu muội!"
Tần Tử Huyên bị đau che đầu, vẻ mặt ủy khuất.
"Haiz~"
Tần Dao thở dài, sau đó phi thường nghiêm túc nói: "Muội sẽ không thích tên nọ chứ?"
Nghe vậy, ánh mắt Tần Tử Huyên né tránh, có chút không biết làm sao.
Tần Dao đỡ trán, vẻ mặt cạn lời, trong lòng nàng đã xác định, muội muội này của mình tuyệt đối thích tên nọ.
Nàng thật sự cạn lời, rõ ràng Tần Tử Huyên bị kẻ khác phá thân, không hận coi như xong, còn thích đối phương.
Nghịch thiên!
Tần Tử Huyên cúi đầu, không dám nói lời nào.
Tần Dao hít sâu một hơi, sau đó nói: "Muội có nghĩ cách ăn nói với cha hay không?"
Tần Tử Huyên lắc đầu.
Tần Dao tiếp tục nói: "Nếu cha biết muội bị người ta phá tấm thân xử nữ thì tuyệt đối sẽ tức giận, phải biết, muội có hôn ước với Thánh Tử Linh Tiêu thánh địa, đến lúc đó Thánh Tử Linh Tiêu thánh địa tới tìm muội, phát hiện muội bị người ta phá tấm thân xử nữ, muội bảo cha giải thích với hắn thế nào?"
Tần Tử Huyên trầm mặc, trong lòng có chút lộn xộn, nàng cũng không biết giờ phút này nên làm cái gì.
"Haiz~"
()
Tần Dao thở dài, vẻ mặt ưu sầu, qua hồi lâu, nàng mới lắc đầu: "Chúng ta đi Minh Nguyệt Lâu ăn chút gì đi, vừa ăn vừa nghĩ biện pháp."
Tần Tử Huyên gật đầu, sau đó cùng Tần Dao rời khỏi tiểu viện.
......
Hai nàng đi vào Minh Nguyệt lâu, lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt nam tử trong lầu, bất quá, không có một người nào dám đi lên nói chuyện với hai nàng, bởi vì thân phận của hai nàng, toàn bộ Bạch Ngọc thành không có người nào không biết.
Tần Dao!
Tần Tử Huyên!
Con gái của thành chủ Bạch Ngọc thành!
Hai nàng không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, trực tiếp đi về phía tầng chín, mà khi hai nàng vừa đi đến tầng chín, Tần Tử Huyên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, cả người như bị sét đánh, cứng ngắc tại chỗ.
Tần Dao ở một bên tự nhiên chú ý tới trạng thái của Tần Tử Huyên, không khỏi nhướng mày, sau đó nhìn lại theo ánh mắt của Tần Tử Huyên.
Chỉ thấy một chỗ cửa sổ dưới đang ngồi một người, người này một đầu tóc bạc trắng, sống mũi cao thẳng, một đôi mắt phượng, dáng dấp cực kỳ tuấn tú. Nhìn người này, Tần Dao một mặt chấn kinh.
Nam tử tuấn tú nàng cũng không phải chưa từng thấy qua, hơn nữa gặp qua rất nhiều, nhưng nam tử dáng dấp tuấn tú như vậy, nàng vẫn là lần đầu tiên gặp.