← Quay lại trang sách

Chương 204 Xuất hiện (2)

Tần Dao lẩm bẩm: "Hắn rốt cuộc là người phương nào?"

Nàng cảm thấy Tô Trần như được bao phủ bởi một lớp sương mù, vô cùng thần bí.

Tô Trần liếc nhìn Tần Dao, sau đó nhìn về phía các cường giả xung quanh.

Vẻ mặt của hàng vạn cường giả trở nên nghiêm trọng, không dám lơ là, đồng loạt vận chuyển linh lực trong cơ thể.

Tô Trần mang đến cho bọn họ một cảm giác nguy hiểm khó tả.

Bọn họ không dám khinh địch!

()

Ánh mắt Tô Trần vẫn điềm tĩnh như nước, không một gợn sóng.

Đúng lúc này, một đạo kiếm quang bay ra từ cơ thể hắn.

Tất cả cường giả đồng loạt co rút đồng tử, còn chưa kịp phản ứng, đầu của bọn họ đã lìa khỏi cổ.

Hàng vạn cái đầu bay lơ lửng giữa không trung, sau đó rơi xuống đất như mưa.

Cảnh tượng này thật đáng sợ.

Tần Dao như bị sét đánh, hóa đá tại chỗ.

Hàng... Hàng vạn cường giả... Cứ thế... Bị hắn giết trong nháy mắt?

Giết trong nháy mắt!

Trời ạ!

Tần Dao bừng tỉnh, sợ đến ngây người!

Hàng vạn cường giả!

Hơn nữa đều là Đại Đế cảnh!

Thế mà lại bị giết trong nháy mắt!

Dù là Ngụy Tiên cũng không làm được như vậy!

Chẳng lẽ, hắn là Chân Tiên?

Chân Tiên!

Nghĩ đến đây, Tần Dao nhìn Tô Trần với vẻ khó tin, trên mặt tràn đầy kinh hãi.

Lúc này, nàng biết mình đã đánh giá thấp hắn! Tô Trần liếc nhìn Tần Dao, sau đó biến mất tại chỗ.

Từ đầu đến cuối, hắn không nói với nàng một lời nào.

Đến nhanh như gió, đi cũng vội vàng...

Nhìn nơi Tô Trần biến mất, Tần Dao thầm nghĩ: "Hắn rốt cuộc là ai?"

Như nhớ ra điều gì, nàng thở dài: "Muội muội, nam nhân này... Không cùng thế giới với chúng ta."

Nói xong, nàng lắc đầu, hóa thành một luồng sáng biến mất.

Nàng nhanh chóng quay về sơn động, nhìn thấy bên trong trống không, Tần Dao ngây người: "Muội ấy đâu?"

Nàng sững người một lúc, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng: "Chẳng lẽ muội ấy tỉnh lại rồi tự ý quay về Bạch Ngọc Thành?"

Không dám chần chừ, nàng vội vàng quay người, bay về phía Bạch Ngọc Thành.

Trên đường đi, nàng lo lắng: "Muội muội, tỷ vất vả lắm mới cứu muội ra, muội đừng quay về đó nữa."

⚝ ✽ ⚝

Bạch Ngọc Thành.

Lúc này, Bạch Ngọc Thành đã bị phá hủy hoàn toàn, vô số người chết thảm dưới dư uy của trận chiến giữa năm vị Ngụy Tiên.

Tần Thời ba người bị thương nặng, người không tay, kẻ mất chân, vô cùng thê thảm.

Tần Thời đứng trên không trung, trong mắt tràn đầy sát ý và bất lực, nhớ đến hai đứa con gái bảo bối, ông cố gắng nở nụ cười: "Tử Huyên, Dao Dao, nhất định phải sống thật tốt, e là phụ thân không thể ở bên cạnh hai con được nữa."

Nói xong, ông nhìn về phía Tà U ở phía xa, sau đó thiêu đốt nhục thân và thần hồn!

Thiêu đốt nhục thân!

Thiêu đốt thần hồn!

⚝ ✽ ⚝

Một luồng khí tức kinh khủng bộc phát từ cơ thể Tần Thời.

Ngay sau đó!

Ông biến mất tại chỗ!

Tà U biến sắc, vội vàng tung ra một quyền!

⚝ ✽ ⚝

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên!

Tà U bị đánh bay ra ngoài, còn chưa kịp phản ứng, Tần Thời đã lao đến.

Tà U đen mặt, chửi ầm lên: "Mẹ kiếp! Lão tử liều mạng với ngươi!"

Hắn ta lập tức bỏ chạy, Tần Thời đuổi theo sát nút.

Tần Bác Thư thấy con trai thiêu đốt nhục thân và thần hồn, cũng không chần chừ, lập tức thiêu đốt nhục thân và thần hồn của mình, lao thẳng về phía La Hồn!

La Hồn nheo mắt. Hắn không giống Tà U, mà trực tiếp giao chiến với Tần Bác Thư.

Đỗ lão nhìn Tần Thời và Tần Bác Thư thiêu đốt nhục thân và thần hồn, trong mắt lóe lên tia sáng khó hiểu.

Một lúc sau, hắn không do dự, lập tức lao về phía La Hồn, nhưng hắn không thiêu đốt nhục thân.

Trận chiến kinh thiên động địa, vô số người chết thảm dưới dư uy của trận chiến, những người sống sót đều lộ vẻ mặt tuyệt vọng và sợ hãi.

⚝ ✽ ⚝

Một tiếng nổ vang lên, Tần Bác Thư bị đánh bay ra ngoài trăm vạn trượng, nhục thân của ông dần vỡ vụn, thần hồn cũng trở nên suy yếu, mờ nhạt.

Khi ông định tiếp tục giao chiến với La Hồn, Đỗ lão đột nhiên xuất hiện phía sau, giáng xuống một chưởng!

Tần Bác Thư biến sắc, kinh hãi muốn ngăn cản, nhưng đã muộn.

⚝ ✽ ⚝

Một chưởng này đánh trúng lưng Tần Bác Thư!

Nhục thân của Tần Bác Thư lập tức vỡ nát, chỉ còn lại một đạo thần hồn đang bốc cháy.

Nhìn thấy cảnh này, La Hồn nhếch mép cười.

Tần Bác Thư nhìn Đỗ lão với vẻ mặt giận dữ: "Ngươi có ý gì!"

Đỗ lão lạnh lùng nói: "Xin lỗi, tiếp tục đánh nữa ta chắc chắn sẽ chết, nhưng vừa rồi La tông chủ đã truyền âm cho ta, chỉ cần hợp tác giết ngươi, ta có thể bình an vô sự rời khỏi đây."

Nghe vậy, Tần Bác Thư tức giận đến mức hai mắt như muốn phun lửa, sát ý trong mắt gần như hóa thành thực chất.

Ông không ngờ Đỗ lão lại phản bội!

Phản bội!

"Ngươi đáng chết!"

Tần Bác Thư vô cùng phẫn nộ, muốn ra tay, nhưng tình trạng hiện tại của ông không cho phép.

Đỗ lão không để ý đến Tần Bác Thư, mà nhìn về phía La Hồn, trầm giọng nói: "Ta có thể đi được chưa?"

La Hồn mỉm cười, sau đó biến mất tại chỗ.

Đỗ lão co rút đồng tử, vừa định phản ứng, cổ họng đã bị một bàn tay bóp chặt.

Đỗ lão trừng mắt, nhìn chằm chằm La Hồn, tức giận nói: "Ngươi lừa ta!"

La Hồn cười nói: "Ta đổi ý đấy, ngươi làm gì được ta?"

Hắn không phải kẻ ngốc, Đỗ lão là Ngụy Tiên, thả hắn rời đi chẳng khác nào thả hổ về rừng.

Hắn không gánh nổi sự trả thù của một vị Ngụy Tiên.

Đỗ lão nghiến răng nghiến lợi, trán nổi gân xanh. Lúc này, hắn hối hận rồi, hối hận vì đã tin lời La Hồn!

Hắn không nên tin tưởng La Hồn!

Cùng lúc đó, khí tức của Tần Thời ngày càng suy yếu, không còn mạnh mẽ như trước.