Chương 379 Đời này đều không thể!
Nghe xong lời của nam tử, người nọ cảm thấy có đạo lý, bỏ đi ý nghĩ đi xem một chút.
Cảm thụ được cỗ khí tức này, sắc mặt Trần Vô Ngân đại biến, ngay sau đó, hắn lần nữa tăng nhanh tốc độ của mình.
Ban đầu, hắn cho rằng Tuyết Anh sẽ không trở về, cho nên mới nhường Tinh Linh Phong cho Tô Trần ở, nhưng hắn không ngờ, Tuyết Anh đã trở về!
Chuyện này rất đột nhiên!
Bên kia.
Thân hình Tuyết Anh như điện, trong nháy mắt nhằm về phía Tô Trần, kiếm thế sắc bén, như bão tố trút xuống.
Mà một kiếm này, so với trước đó, mạnh hơn không chỉ gấp mấy chục lần!
Thời không xung quanh như là tờ giấy bị xé rách, phá thành mảnh nhỏ, vỡ nát không chịu nổi.
Nàng biết, thực lực của Tô Trần chắc chắn rất mạnh, nếu như nàng khinh địch thì chắc chắn sẽ bại!
Cho nên một kiếm này, nàng đã xuất toàn lực!
Nàng muốn xem liệu Tô Trần có thể dùng hai ngón tay để đỡ một kiếm của nàng giống như vừa rồi hay không!
Tô Trần đứng chắp tay, dáng người cao ngất, tay áo bồng bềnh, đối mặt với một kiếm này, từ đầu đến cuối hắn đều bình tĩnh.
Đúng lúc này, Trần Vô Ngân rốt cục chạy tới, chỉ có điều, hắn vừa đuổi tới liền trông thấy Tuyết Anh cầm kiếm bổ về phía Tô Trần.
Điều này khiến lông tơ của hắn dựng đứng cả lên, không hề do dự, lúc này hắn đã chắn trước mặt Tô Trần!
⚝ ✽ ⚝
Một kiếm đáng sợ, hung hăng bổ vào trên người Trần Vô Ngân!
Thấy thế, Tuyết Anh kinh hãi, vội vàng thu lực, nhưng cũng đã chậm, Trần Vô Ngân nhục thân bị xé nứt tại chỗ, chỉ để lại một đạo thần hồn.
Chỉ có điều, trạng thái thần hồn của Trần Vô Ngân cũng không tốt lắm, toàn bộ thân hình đều trong suốt, hơn nữa còn đang biến mất từng chút một, nếu không kịp thời ra tay cứu trợ, đoán chừng chẳng mấy chốc sẽ triệt để tiêu tán giữa mảnh thiên địa này.
Nhìn giờ phút này Trần Vô Ngân, sắc mặt Tuyết Anh trắng bệch, không hiểu Trần Vô Ngân vì sao làm như vậy.
Trần Vô Ngân thở dài một tiếng, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Thực ra, hắn biết chiêu kiếm này của Tuyết Anh không có bất kỳ uy hiếp nào đối với Tô Trần.
Mà hắn sở dĩ liều chết thay Tô Trần ngăn lại một kiếm này, là bởi vì hắn đang cứu Tuyết Anh!
Nếu một kiếm này chém vào người Tô Trần, chắc chắn Tô Trần sẽ không sao, nhưng hắn nhất định sẽ tức giận, nếu như Tô Trần tức giận.
Tuyết Anh xong rồi!
Cho nên hắn mới không để ý nguy hiểm đỡ một kiếm này.
Vốn hắn cho rằng bằng vào nhục thân Tiên Thánh cảnh của mình hẳn là có thể ngăn trở một kiếm này, nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới, một kiếm này lại khủng bố như thế!
Trực tiếp xé rách nhục thân của hắn ngay tại chỗ!
Đồng thời, thần hồn của hắn cũng sắp tiêu tán.
"Haiz~"
Hắn thở dài một tiếng, trên mặt mang theo nụ cười khổ.
Vừa mới đột phá Tiên Thánh không bao lâu, liền muốn không còn, thật sự là đáng tiếc.
Nhưng hắn rất nhanh đã nghĩ thông.
Có thể đột phá đến Tiên Thánh cảnh, vậy ta chết cũng coi như chết cũng không tiếc!
Trên mặt Trần Vô Ngân lộ ra một nụ cười, cũng đúng lúc này, hắn dường như nhớ ra điều gì đó, quay người nhìn về phía Tô Trần.
Nhìn Tô Trần, hắn do dự một chút, sau đó mới nói: "Tuyết Anh không hiểu chuyện, kính xin lão tổ chớ trách cứ Tuyết Anh."
Lão tổ!
Nghe vậy, sắc mặt Tuyết Anh bên cạnh trở nên tái nhợt, nhìn không thấy một chút huyết sắc, nhịn không được lui về phía sau mấy bước.
Nàng không ngờ rằng những gì Tô Trần nói lại là sự thật!
Hắn thật sự là lão tổ Kiếm Tông!
Nhưng điều này sao có thể!
Hắn trông trẻ tuổi như vậy!
Sao lại thành lão tổ rồi?
Giờ phút này Tuyết Anh nghĩ như thế nào cũng nghĩ không thông, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Tô Trần nhìn Trần Vô Ngân sắp tiêu tán, lắc đầu, không nói gì, mà là một ngón tay điểm vào giữa lông mày của Trần Vô Ngân.
Sau một khắc!
Thần hồn của Trần Vô Ngân bắt đầu ngưng thực với một tốc độ cực nhanh, chỉ trong chốc lát, nhục thể của hắn đã dài ra.
Con mẹ nó!
Trần Vô Ngân cũng choáng váng.
Tình huống gì đây?
Nhục thân của ta đã khôi phục rồi?
Tuyết Anh ở một bên nhìn trợn tròn mắt.
Đây... Đây là thao tác gì?
Còn có thể giúp người ta khôi phục nhục thân?
Vẫn là trong nháy mắt!
Giờ khắc này, nàng thật trợn tròn mắt!
Bởi vì nàng chưa bao giờ thấy qua thủ đoạn nghịch thiên như vậy!
Cho dù là người trong nhà nàng, cũng không làm được!
Cả người Trần Vô Ngân đều run rẩy.
Vốn dĩ hắn tưởng rằng bản thân sắp chết, nhưng không ngờ Tô Trần lại trâu bò như vậy, trong nháy mắt đã khôi phục lại cơ thể của hắn!
Mặc dù cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng hắn vẫn mạnh mẽ ổn định nội tâm kích động, nhìn về phía Tô Trần, lúc này liền quỳ xuống: "Đa tạ lão tổ!"
Tô Trần không để ý đến Trần Vô Ngân, mà là nhìn về phía Tuyết Anh.
Thấy Tô Trần nhìn, sắc mặt Tuyết Anh trắng bệch như tờ giấy trắng, môi cũng không còn huyết sắc.
Cảm giác áp bức phát ra từ trên người Tô Trần khiến nàng cảm thấy nghẹt thở!
Thật đáng sợ!
Thật là đáng sợ!
Nàng chưa bao giờ thấy qua người nào có cảm giác áp bách mạnh như vậy!
Lúc này, Tô Trần bình tĩnh nói: "Quỳ xuống."
⚝ ✽ ⚝
Theo tiếng nói rơi xuống, Tuyết Anh liền bị một cỗ lực lượng vô hình khủng bố trấn áp tại chỗ.
Tuyết Anh như bị sét đánh, cảm giác hít thở không thông mãnh liệt, làm tim nàng đập rộn lên, hô hấp trở nên càng ngày càng khó khăn, từng giọt mồ hôi lạnh không ngừng theo gò má của nàng trượt xuống.
Lúc này, đầu óc nàng trống rỗng, trong mắt tràn đầy mờ mịt.
Nàng khó mà tin được, bản thân lại thật sự quỳ xuống!
Thật sự quỳ xuống!
Sao có thể như vậy được?
Nàng là cường giả Tiên Thánh cảnh ngũ trọng!
Sao có thể quỳ xuống như vậy chứ?