← Quay lại trang sách

Chương 380 Đời này đều không thể! (2)

Cái này tối thiểu phải mạnh hơn nàng hai đại cảnh giới mới có thể làm được a?

Tiên Hoàng?

Đúng rồi.

Nàng nhất định là Tiên Hoàng!

Nếu không phải Tiên Hoàng, căn bản không có khả năng để nàng dễ dàng quỳ xuống như vậy.

Khó trách, khó trách hắn sẽ trở thành lão tổ của Kiếm Tông, thì ra hắn là một vị Tiên Hoàng.

Cũng vào lúc này, cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao Trần Vô Ngân lại mạo hiểm tử vong đỡ một kiếm kia thay Tô Trần.

Thì ra là vì cứu nàng.

Nghĩ đến đây, nàng cười khổ một tiếng, cuối cùng thở dài, trầm mặc.

Đáng nhắc tới chính là, từ trong mắt nàng lại không nhìn ra sợ hãi đối với tử vong, thậm chí có thể nhìn thấy một tia giải thoát!

Lúc này, Trần Vô Ngân vội vàng nói: "Lão tổ, ngài ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với nàng ta."

Tô Trần nhìn Trần Vô Ngân: "Ngươi cho rằng tất cả những gì ngươi vừa làm, ta không nhìn ra có ý nghĩa gì sao?"

Nghe vậy, sắc mặt Trần Vô Ngân cứng đờ, lập tức trầm mặc.

Tô Trần nói: "Yên tâm đi, ta không giết nàng."

Trần Vô Ngân và Tuyết Anh sửng sốt, cùng nhau nhìn về phía Tô Trần.

Tô Trần nhìn về phía Tuyết Anh, bình tĩnh nói: "Bên cạnh ta hiện tại vừa vặn thiếu một người thay ta làm việc, về sau ngươi tới hầu hạ ta."

Gần đây hắn phát hiện làm cái gì đều phải tự mình động thủ, ví dụ như nấu cơm vân vân, hắn vốn là người ngại phiền phức, sao có thể một mực làm những chuyện này?

Để cho Kiếm Tâm làm những chuyện này?

Cả ngày hắn đều vung kiếm, làm gì có thời gian làm việc cho Tô Trần.

Mà Tô Trần lại là sư tôn của Kiếm Tâm, cũng không tiện quấy rầy Kiếm Tâm tu luyện.

Cho nên mới có ý nghĩ để cho Tuyết Anh thay hắn làm việc.

Nghe được lời ấy, Tuyết Anh trầm mặc.

Thay Tô Trần làm việc?

Đây không phải là nha hoàn sao?

Trái lại Trần Vô Ngân thì là đầy mắt mừng rỡ, "Được! Ta đồng ý thay nàng!"

Đối với hắn mà nói, Tuyết Anh có thể ở lại bên cạnh Tô Trần làm việc, là cơ duyên to lớn!

Phải biết rằng, Tô Trần là Tiên Đế!

Hàm kim lượng của một vị Tiên Đế còn phải nói sao?

Tiên Đế là tồn tại đỉnh phong nhất toàn bộ Tiên giới!

Tuyết Anh có thể ở lại làm việc bên cạnh một vị Tiên Đế, chỗ tốt kia là không cách nào tưởng tượng.

Cho nên Tuyết Anh có thể ở lại làm việc bên cạnh Tô Trần, hắn rất vui vẻ.

Trần Vô Ngân nhìn về phía Tuyết Anh: "Còn không cảm ơn lão tổ?"

Tuyết Anh nhăn mày lại.

Không phải chỉ là một vị Tiên Hoàng thôi sao, cần phải vậy sao?

Nhưng ngay sau đó, nàng lại nghĩ đến, tầm mắt của Trần Vô Ngân không giống với nàng.

Có lẽ một vị Tiên Hoàng ở trong mắt Trần Vô Ngân rất lợi hại.

Nhưng đối với Tuyết Anh mà nói, một vị Tiên Hoàng cũng tạm được đi.

Lắc đầu, Tuyết Anh không nghĩ nhiều nữa, mà nhìn về phía Tô Trần, bình tĩnh nói: "Ngươi giết ta đi."

Nghe vậy, Trần Vô Ngân nóng nảy, "Đứa nhỏ ngốc, ngươi đang nói cái gì vậy?!"

Tô Trần lại là một mặt bình tĩnh.

Tuyết Anh bình tĩnh nói: "Dù sao ta cũng không muốn sống, chết thì chết."

Trần Vô Ngân vội vàng nói: "Sao ngươi lại có suy nghĩ như vậy? Ngươi có biết, có thể ở lại bên cạnh lão tổ..."

Tuyết Anh lắc đầu nói: "Đủ rồi, ta không muốn nghe."

Trần Vô Ngân triệt để nóng nảy, "Ngươi đây là làm gì vậy!"

Nói xong, hắn nhìn về phía Tô Trần: "Lão tổ, trẻ con không hiểu chuyện, ngài đừng để ý."

Tô Trần nhìn Tuyết Anh: "Ta không giết ngươi, nếu ngươi đã không muốn, vậy thì quỳ đi, khi nào tâm trạng của ta tốt, ta sẽ để ngươi rời đi."

Tuyết Anh nhíu nhíu mày, "Vì sao không..."

Nàng còn chưa nói hết lời, Trần Vô Ngân đã vội vàng nói: "Được được được, vậy để Tuyết Anh quỳ đi."

Nói xong, hắn nháy mắt cho Tuyết Anh một cái, ý bảo nàng không cần nói nữa.

Tuyết Anh trầm mặc.

Nàng biết, Trần Vô Ngân muốn để cho nàng sống thật tốt, nhưng nghĩ đến chuyện kia, nàng lại không muốn sống nữa.

Nhưng Trần Vô Ngân vì cứu nàng đã cầu xin Tô Trần nhiều lần, thậm chí vừa rồi còn suýt chút nữa chết, nếu nàng tiếp tục muốn chịu chết, vậy thì thật sự rất khiến người ta thất vọng đau khổ.

Vì không để cho Trần Vô Ngân thất vọng đau khổ, nàng lựa chọn trầm mặc.

Còn về làm nha hoàn của Tô Trần...

Không có khả năng!

Tuyệt đối không có khả năng!

Đời này nàng cũng không thể làm nha hoàn của người khác!

......

Tô Trần nhìn Trần Vô Ngân: "Ngươi đi đi."

Trần Vô Ngân do dự một chút, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói gì, chỉ bất đắc dĩ thở dài.

Hắn đi tới bên cạnh Tuyết Anh thấp giọng nói: "Ta không biết ngươi về gia tộc đã trải qua cái gì, dẫn đến ngươi một lòng tìm chết..."

Nói xong, hắn trầm mặc một chút, sau đó mới nói: "Ta hi vọng ngươi sống thật tốt."

Tuyết Anh trầm mặc, không nói gì.

Trần Vô Ngân thở dài trong lòng, sau đó nhìn về phía Tô Trần, ôm quyền nói: "Nếu Tuyết Anh làm sai cái gì, kính xin lão tổ không chấp nhặt với nàng, ta đi trước."

Nói xong, hắn liền xoay người rời khỏi Tinh Linh Phong.

Lúc này, Kiếm Tâm đi đến bên cạnh Tô Trần, liếc nhìn Tuyết Anh, sau đó lại nhìn lầu các bị phá hủy: "Sư tôn, để con xây lại lầu các này nhé."

Tô Trần lắc đầu nói: "Không cần."

Kiếm Tâm do dự một chút, sau đó nói: "Nhưng mà..."

Tô Trần nói: "Cũng không phải ngươi phá hủy, ngươi xây cái gì?"

Nói xong, hắn nhìn về phía Tuyết Anh: "Để cho nàng xây."

Nghe vậy, Tuyết Anh quay đầu, hừ lạnh một tiếng.

Thấy một màn này, Kiếm Tâm nhíu mày lại, "Nàng có thể xây dựng sao?"

Tô Trần bình tĩnh nói: "Nàng nếu không khôi phục lầu các cho ta, thì cứ quỳ đi."

Nói xong, hắn trực tiếp đi về phía ghế mây, lập tức nằm xuống, nhắm hai mắt, phơi nắng.

Kiếm Tâm sau khi nhìn Tuyết Anh, liền tiếp tục luyện kiếm.

Tuyết Anh im lặng một lúc, sau đó nhìn về phía Tô Trần, ánh mắt nàng dần dần trở nên nghiêm nghị.