Chương 384 Hủy Diệt Đi! Ta mệt mỏi! (2)
Thật sự không hiểu!
Không nói thêm lời nào, nàng xoay người rời khỏi đại điện, đi tới cửa, nàng dừng bước, nói: "Cả Kiếm Tông đều sẽ bởi vì ngươi mà bị hủy diệt."
Nói xong, nàng không do dự nữa, biến mất ở cửa.
Nhìn cửa chính, Trần Vô Ngân nhún vai, vẻ mặt không sao cả.
Hiện tại hắn có thể nói là vô cùng tin tưởng Tô Trần.
Tô Trần là Tiên Đế!
Một vị Tiên Đế đâu phải chuyện đùa.
Đó là đã đứng ở đỉnh phong của cả Tiên giới.
Ai dám chọc giận một vị Tiên Đế?
Không ai cả!
Cho nên mặc kệ Tuyết Anh gặp phải phiền phức gì, chỉ cần Tô Trần ở đây, đều có thể giải quyết.
⚝ ✽ ⚝
Trên đường trở về, Tuyết Anh vẫn luôn rầu rĩ không vui, trong lòng nàng vẫn còn chút tức giận.
Nàng thầm than: "Vì sao không ai tin tưởng ta?"
Nói xong, nàng không khỏi thở dài, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.
Thực ra, nàng cũng không muốn bởi vì bản thân mà dẫn đến cả Kiếm Tông bị diệt.
Nàng đã ở Kiếm Tông mấy ngàn năm, nói sao cũng có tình cảm.
Nếu Kiếm Tông thật sự bởi vì nàng mà bị diệt, nàng nhất định sẽ sụp đổ.
Cứ như vậy, nàng mang theo đủ loại tâm tình trở về Tinh Linh Phong.
Về phần tại sao nàng không nhân cơ hội này chạy trốn, bởi vì trong lòng nàng hiểu rõ, Tô Trần đã dám để nàng rời khỏi Tinh Linh Phong, vậy thì chắc chắn có tự tin tuyệt đối là nàng trốn không thoát.
Hơn nữa, nàng cũng có một loại cảm giác, cảm thấy mình trốn không thoát.
Kiếm Tâm đang vung kiếm, thấy vẻ mặt không vui của Tuyết Anh.
Hắn dừng kiếm, hỏi: "Sao vậy?"
Tuyết Anh liếc nhìn Kiếm Tâm, sau đó liền thu hồi ánh mắt.
Thấy thế, Kiếm Tâm dường như đã hiểu ra điều gì đó, cười nói: "Ngươi đừng lo lắng, với sư tôn, chút phiền phức này của ngươi căn bản không phải là phiền phức."
Tuyết Anh hỏi: "Ngươi cứ như vậy tin tưởng thực lực của sư tôn ngươi?"
Kiếm Tâm cười nói: "Đương nhiên tin tưởng."
Tuyết Anh hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy sư tôn ngươi có thể đánh bại một vị Tiên Đế sao?"
Nghe vậy, Kiếm Tâm sững sờ, sau đó nhìn Tuyết Anh thật sâu.
Tuyết Anh thấy vậy, tưởng rằng Kiếm Tâm bị dọa choáng váng, cười lạnh nói: "Sao vậy? Ngốc rồi?"
Kiếm Tâm cười cười, không nói.
Tuyết Anh nói: "Nếu sợ, thì mau đi khuyên sư tôn ngươi, để ta sớm rời đi."
Kiếm Tâm lắc đầu: "Ta khuyên không được."
Nói xong, hắn nhìn về phía Tuyết Anh, "Hơn nữa, ta vẫn tin tưởng sư tôn, Tiên Đế mà thôi, sư tôn ta chỉ cần một ngón tay cũng có thể diệt."
Nghe xong, Tuyết Anh trừng lớn hai mắt, tức giận nói: "Một ngón tay diệt Tiên Đế? Ngươi thật sự coi Tiên Đế là sâu kiến sao? Nói khoác cũng không ai nói như vậy!"
Kiếm Tâm cười cười, không giải thích nhiều.
Tô Trần là Tiên Đế?
Không, không, không.
Hắn không tin Tô Trần chỉ là Tiên Đế đơn giản.
Chỉ bằng những gì Tô Trần đã làm trước đó, hắn dám khẳng định, Tô Trần tuyệt đối là tồn tại vượt qua cả Tiên Đế!
Chắc chắn còn đáng sợ hơn cả Tiên Đế!
Hơn nữa, nếu Tô Trần thật sự chỉ là Tiên Đế, hắn cũng sẽ không cảm thấy tuyệt vọng khi đuổi theo Tô Trần, thậm chí trở thành tồn tại như Tô Trần.
Tiên Đế?
Hắn tự tin rằng tương lai mình nhất định sẽ trở thành Tiên Đế.
Đó là sự tự tin tuyệt đối của hắn!
Nhưng Tô Trần mang đến cho hắn cảm giác, cho dù hắn có thành Tiên Đế thì cũng không thể trở thành tồn tại như Tô Trần.
Loại cảm giác này khiến hắn rất tuyệt vọng.
Có lẽ, đối với Tô Trần, Tiên Đế chỉ là vừa mới bắt đầu, cho nên con đường Kiếm Tâm phải đi còn rất dài rất dài.
Tuyết Anh hít sâu một hơi, nói: "Được rồi, nếu các ngươi đã không tin lời ta nói, vậy ta cũng không còn cách nào khác, ta đã cố gắng hết sức."
Lúc này nàng thật sự tức giận.
Bởi vì bất kể nàng nói như thế nào, những người này đều không tin tưởng nàng.
Đều lựa chọn tin tưởng Tô Trần.
Đã như vậy, nàng cũng không nói thêm gì nữa.
Hủy diệt đi!
Ta mệt mỏi rồi!
Tuyết Anh nhìn Kiếm Tâm, nói: "Các ngươi sẽ hối hận."
Nói xong, nàng không để ý tới Kiếm Tâm nữa, đi vào phòng bếp, chuẩn bị cơm tối.
Kiếm Tâm mỉm cười, sau đó không do dự nữa, tiếp tục vung kiếm.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, thoáng chốc đã nửa năm.
Hôm nay, một con sư tử khổng lồ dừng lại trên không trung, trên lưng sư tử có một nhóm người.
Dẫn đầu là một lão giả mặc áo bào đỏ, tóc đỏ như lửa, khuôn mặt già nua, đầy nếp nhăn.
Đằng sau lão giả là một đám thiếu nam thiếu nữ.
Những thiếu nam thiếu nữ này đang tò mò đánh giá Kiếm Tông phía dưới.
Một thiếu niên tuấn tú lên tiếng: "Đây là Kiếm Tông sao? Cũng bình thường."
Một thiếu niên khác nói: "Kiếm Tông trông tầm thường thế này, chắc cũng chẳng có thiên tài nào."
Một thiếu nữ lắc đầu: "Đừng khinh thường Kiếm Tông, Kiếm Tông không đơn giản như các ngươi nghĩ đâu."
Nói xong, nàng nhìn về phía một thiếu niên bên cạnh, "Mục Nhàn sư huynh, huynh nói có đúng không?"
Thiếu niên tên Mục Nhàn có dáng người cao ráo, khí chất bất phàm.
Mục Nhàn nhìn thiếu nữ, mỉm cười: "Sư muội đừng đánh giá cao Kiếm Tông, năm đó ở Ngũ Tông đại bỉ, Kiếm Tông thảm bại, chỉ được hạng năm."
"Ha ha ha!"
"Hạng năm? Buồn cười thật!"
"Xem ra ta đoán không sai, đám đệ tử Kiếm Tông đúng là rác rưởi."
⚝ ✽ ⚝
Nghe vậy, đám thiếu nam thiếu nữ cười ầm lên.
Thiếu nữ kia nghe Mục Nhàn nói xong, lắc đầu: "Hạng năm? Vậy thì không có gì đáng lo."
Đúng lúc này, một bóng người bay ra từ Kiếm Tông.
Người này chính là Thất trưởng lão!
Thất trưởng lão nhìn đám thiếu nam thiếu nữ, sau đó nhìn lão giả áo đỏ: "Vương trưởng lão, không biết tới Kiếm Tông có chuyện gì?"
Vương trưởng lão cười nói: "Không có gì, chỉ là tới thông báo, Ngũ Tông đại bỉ sắp bắt đầu."
Thất trưởng lão ngạc nhiên: "Nhanh vậy?"
Vương trưởng lão gật đầu: "Ừm, sớm hơn dự kiến."
Thất trưởng lão gật đầu: "Ừm, ta biết rồi, mời về cho."
Vương trưởng lão mỉm cười: "Không vội."