Chương 478 Tô Đạo Nhiên
Nhưng món ăn lần này không đen sì như trước, không hề thèm ăn, mà là màu sắc sặc sỡ, mùi thơm tỏa ra bốn phía, chỉ nhìn thôi cũng đã khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Yến Khinh Vũ đặt thức ăn lên bàn, sau đó nhìn về phía Tô Trần: "Thiếu điện chủ, lần này ngài thử xem."
Tô Trần gật đầu, đứng dậy đi đến trước bàn, nhìn mâm thức ăn trên bàn, hắn gật đầu nói: "Nhìn dáng vẻ không tệ, chỉ là không biết mùi vị thế nào."
Nói xong, hắn gắp thức ăn lên nếm thử một miếng.
Yến Khinh Vũ ở bên cạnh vẻ mặt thấp thỏm, nhưng vẫn có thể nhìn ra một tia mong đợi.
Mấy ngày nay, nàng cái gì cũng không làm, chỉ làm đồ ăn, mặc dù thất bại vô số lần, nhưng tiến bộ cũng vô cùng rõ ràng.
Tô Trần nhai vài cái, lông mày đột nhiên nhướng lên.
Yến Khinh Vũ thấy thế, tim như nhảy lên cổ họng, nàng cẩn thận hỏi: "Lần này... thế nào?"
Tô Trần nuốt thức ăn xuống, ánh mắt nhìn về phía Yến Khinh Vũ.
Hai tay Yến Khinh Vũ không khỏi nắm chặt, cả người cực kỳ thấp thỏm.
Tô Trần suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nói: "Có thể ăn, nhưng vẫn phải tiếp tục cố gắng."
Nghe vậy, Yến Khinh Vũ lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Đánh giá của Tô Trần tốt hơn so với tưởng tượng của nàng.
Nàng nói: "Ta sẽ tiếp tục cố gắng."
Tô Trần gật đầu, sau đó ngồi xuống ghế và bắt đầu ăn.
Nhìn Tô Trần đang ăn món ăn mình làm, trong lòng Yến Khinh Vũ rất vui vẻ.
Mặc dù nàng cũng không biết vì sao lại vui vẻ như vậy, nhưng chính là rất vui vẻ.
Yến Khinh Vũ nói: "Phòng bếp còn có đồ ăn, ta đi bưng tới."
Nói xong, nàng xoay người đi vào phòng bếp.
Rất nhanh, Yến Khinh Vũ đã bưng tới hai mâm đồ ăn.
Tô Trần nhìn về phía nàng: "Một mình ta ăn không hết, cùng ăn đi."
Yến Khinh Vũ nở nụ cười, "Vâng!"
Ăn được một lúc, Tô Trần đột nhiên nói: "Kể ta nghe về nàng đi."
Yến Khinh Vũ sửng sốt, sau đó gật đầu: "Vâng."
Nói xong, trong đầu nàng bắt đầu nhớ lại, "Ta được phu nhân nhặt về."
Tô Trần không nói gì, chỉ lẳng lặng lắng nghe.
Yến Khinh Vũ dừng lại vài giây ngắn ngủi, sau đó mới chậm rãi nói: "Phu nhân nói với ta, khi đó ta còn là một đứa trẻ, nhưng không biết vì sao lại xuất hiện ở trong một ngọn núi lớn, nếu không phải phu nhân trùng hợp gặp được ta, ta chỉ sợ đã bị dã thú ăn mất, sau đó, ta được phu nhân thu dưỡng, mãi cho đến bây giờ."
Nói xong, trong mắt nàng hiện ra một tia cảm kích, "Ta thật sự rất cảm ơn phu nhân lúc trước có thể cứu ta, ta muốn báo đáp người, nhưng ta biết, ta không có gì có thể báo đáp phu nhân, cho nên ta quyết định, cả đời đều ở lại Huyền Điện, thay người làm việc."
Tô Trần liếc nhìn Yến Khinh Vũ: "Nàng hiểu bao nhiêu về thân thế của mình?"
Yến Khinh Vũ lắc đầu nói: "Ta chỉ biết lúc đó khi ta còn là trẻ con, trong ngực có một miếng ngọc bội, trên ngọc bội điêu khắc tên của ta, về phần cái khác, ta cái gì cũng không biết."
Tô Trần gật đầu: "Để ta xem miếng ngọc bội đó."
Yến Khinh Vũ gật đầu, lập tức bàn tay mở ra, một miếng ngọc bội xuất hiện trong lòng bàn tay.
Tô Trần nhận lấy ngọc bội, quan sát tỉ mỉ.
Ngọc bội này ôn nhuận thông thấu, tựa như thanh tuyền lưu chuyển trong lòng bàn tay.
Bội thân điêu khắc ba chữ "Yến Khinh Vũ", mặt sau điêu khắc đồ án long phượng tinh mỹ, đường cong lưu loát, trông rất sống động.
Tô Trần đánh giá một hồi, khóe miệng hơi cong lên: "Thú vị."
Yến Khinh Vũ trong mắt mang theo nghi hoặc: "Ngài phát hiện cái gì sao?"
Tô Trần nhìn về phía nàng: "Thân phận của cha mẹ nàng không đơn giản đâu."
Yến Khinh Vũ nhăn mày lại: "Có ý gì?"
Tô Trần lắc đầu nói: "Bây giờ nàng còn chưa có tư cách biết."
Yến Khinh Vũ cau mày, trên mặt tràn ngập khó hiểu.
Nàng chắc chắn rằng Tô Trần đã phát hiện ra điều gì đó.
Chỉ là điều khiến nàng nghi hoặc là tại sao Tô Trần không nói cho nàng biết?
Chẳng lẽ có ẩn giấu gì khó nói?
Tô Trần trả ngọc bội lại cho Yến Khinh Vũ, dặn dò: "Ngọc bội này phải bảo quản thật tốt, đừng để mất."
Yến Khinh Vũ đầy mắt nghi hoặc: "Đến cùng vì sao?"
Tô Trần bình tĩnh nói: "Sau này nàng tự nhiên sẽ biết."
Yến Khinh Vũ có chút bất đắc dĩ, "Được rồi."
Nàng rất muốn biết, nhưng Tô Trần không nói, nàng cũng không có cách nào.
Đồng thời, nàng rất nghi hoặc.
Vì sao ngọc bội ngay cả Điện chủ cùng phu nhân đều nhìn không thấu, Thiếu Điện chủ lại có thể nhìn thấu?
Cốc cốc.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
Yến Khinh Vũ lấy lại tinh thần, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Theo lý thuyết, hẳn là không có người tới nơi này mới đúng, nhưng người gõ cửa là ai?
Chẳng lẽ là Điện chủ?
Suy nghĩ ngắn ngủi vài giây, Yến Khinh Vũ đi về phía cửa lớn, mở cửa lớn ra, đập vào mắt liền thấy một vị lão giả đang đứng ở cửa.
Lão giả mặc một bộ trường bào cổ xưa, thân hình cao lớn, hơi có vẻ gầy gò, hai con ngươi sắc bén mà thâm thúy, toàn thân tản ra một loại khí tức làm người kính sợ.
Nhìn lão giả, sắc mặt Yến Khinh Vũ lập tức biến đổi: "Cửu trưởng lão!"
Không sai, thân phận của lão giả này chính là Cửu trưởng lão của Huyền Điện - Tô Đạo Nhiên!
Tô Đạo Nhiên nhìn Yến Khinh Vũ, cười nhạt một tiếng: "Thiếu chủ có ở đây không?"
Yến Khinh Vũ trong lòng nặng nề.
Nàng biết, Tô Đạo Nhiên đến đây chắc chắn là vì chuyện kia.
"Mời lão vào." Lúc này, giọng nói của Tô Trần đột nhiên truyền đến.
Yến Khinh Vũ gật gật đầu, sau đó nhường đường, "Mời vào."
Tô Đạo Nhiên cười cười, "Đa tạ."
Nói xong, hắn đi vào đình viện, ánh mắt nhìn về phía Tô Trần, nhìn Tô Trần, trong mắt hắn lóe lên một tia sáng, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Tô Đạo Nhiên đi thẳng tới bên cạnh Tô Trần, cười nói: "Không ngờ, nhiều năm không gặp, thiếu chủ đã lớn như vậy rồi, còn anh tuấn như thế, không tệ không tệ."
Tô Trần nhìn về phía Tô Đạo Nhiên: "Lão đã gặp ta?"
Tô Đạo Nhiên mỉm cười: "Đương nhiên là gặp qua, nhưng khi đó ngươi mới chưa tới một tuổi."
Tô Trần gật đầu: "Mời lão ngồi."
Tô Đạo Nhiên không cự tuyệt, trực tiếp ngồi xuống.
Tô Trần nhìn về phía Yến Khinh Vũ: "Thu dọn một chút, sau đó pha ấm trà."
Yến Khinh Vũ gật đầu.
Tô Trần lại nhìn về phía Tô Đạo Nhiên, bình tĩnh nói: "Thật ngại quá, vừa mới dùng bữa xong, chưa kịp dọn dẹp."
Tô Đạo Nhiên lắc đầu cười nói: "Không có việc gì."