Chương 479 Gọi là Đạo Nhiên thúc!
Yến Khinh Vũ đầu tiên là pha ấm trà, sau đó rất tự giác đi vào phòng bếp.
Tô Trần cầm ấm trà lên, rót cho Tô Đạo Nhiên một ly, sau đó lại rót cho mình một ly.
Hắn nhìn Tô Đạo Nhiên, mỉm cười nói: "Loại trà này cũng không tệ lắm, lão có thể thử một chút."
Tô Đạo Nhiên cười cười, lập tức nâng chung trà lên nhấp một ngụm, nước trà như tơ lướt qua giữa răng môi, mới đầu là hơi đắng chát nhộn nhạo trên đầu lưỡi, nhưng trong phút chốc, vị đắng chát kia liền bị một loại ngọt ngào thuần hậu thay thế.
Tô Đạo Nhiên hai mắt sáng ngời, "Trà ngon!"
Nói xong, ánh mắt hắn nhìn về phía Tô Trần, hỏi: "Thiếu chủ, loại trà này ngươi lấy ở đâu vậy? Vị ngon hơn bất kỳ loại trà nào mà ta từng uống."
Tô Trần mỉm cười: "Là một người bạn cho."
Kỳ thật là hắn tìm hệ thống xin.
Tô Đạo Nhiên nói: "Vậy ngươi có bao nhiêu trà này? Có thể cho ta một ít không?"
Tô Trần gật đầu nói: "Đương nhiên không thành vấn đề."
Tô Đạo Nhiên cười ha ha, "Tốt tốt tốt, đa tạ."
Tô Trần lắc đầu nói: "Đều là người một nhà, có gì mà phải cảm tạ."
"Ha ha ha!"
Tô Đạo Nhiên lần nữa cười lớn một tiếng, "Đúng, người một nhà!"
Tô Trần nhấp một ngụm trà, lập tức hỏi: "Cửu trưởng lão tìm ta là vì chuyện kia đúng không?"
Tô Đạo Nhiên gật đầu nói: "Ừm, ta nghe nói những tên khốn kiếp kia dám ra tay với ngươi, cho nên lần này ta tới là để xin lỗi ngươi."
Nghe vậy, trong mắt Tô Trần hiện lên một tia kinh ngạc: "Ta giết người của lão, lão không tức giận sao?"
Tô Đạo Nhiên khoát tay áo, lắc đầu nói: "Tức giận? Ta tức giận cái gì chứ? Theo ta thấy, giết tốt lắm! Cũng may là bọn chúng không làm ngươi bị thương, nếu làm ngươi bị thương, không cần Yến Khinh Vũ ra tay, ta cũng sẽ giết bọn chúng."
Tô Trần đặt ly trà xuống, cười nói: "Ta còn tưởng lần này lão đến là để tính sổ với ta."
Tô Đạo Nhiên nói: "Nhìn ngươi nói lời này, cho dù tìm ngươi tính sổ, ta cũng không để ý, dù sao cũng là người của ta động thủ trước."
Nói xong, ánh mắt hắn lộ ra một vòng áy náy, "Haiz, kỳ thật cũng là trách ta, bởi vì trên cơ bản ta đều đang bế quan tu luyện, rất ít quản bọn chúng, cho nên mới nháo ra loại chuyện này."
Tô Trần lắc đầu nói: "Chuyện này không thể trách Cửu trưởng lão được, là vấn đề của bọn họ."
Tô Đạo Nhiên nói: "Đừng gọi Cửu trưởng lão nữa, gọi là Đạo Nhiên thúc!"
Tô Trần sửng sốt, ngay sau đó cười nói: "Đạo Nhiên thúc."
"Ha ha ha!"
Tô Đạo Nhiên cười lớn một tiếng, "Tốt!"
Tô Trần nói: "Đạo Nhiên thúc, chúng ta đi uống một chén?"
Tô Đạo Nhiên lắc đầu nói: "Lần sau đi, ta còn có chút việc phải xử lý."
Tô Trần gật đầu, sau đó lấy ra một chiếc nhẫn không gian: "Bên trong có một trăm cân trà, nếu thúc uống hết thì cứ đến tìm ta."
Tô Đạo Nhiên nhận lấy nhẫn không gian, cười nói: "Đa tạ thiếu chủ."
Tô Trần lắc đầu nói: "Thúc khách khí rồi.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
Tô Đạo Nhiên cười ha ha, "Là ta sai, vậy ta uống hết, lại đến tìm thiếu chủ!"
Tô Trần gật đầu cười nói: "Được."
Tô Đạo Nhiên chậm rãi đứng dậy: "Vậy ta đi trước, về sau có cơ hội chúng ta uống một chén!"
Tô Trần gật đầu nói: "Được!"
Sau một lát, Tô Đạo Nhiên đã rời đi.
Yến Khinh Vũ từ phòng bếp đi ra, nhìn ra cửa, nàng nói: "Không ngờ Cửu trưởng lão cũng là người hiểu chuyện."
......
Sau khi Tô Đạo Nhiên rời khỏi đình viện, liền trực tiếp bay về phía chỗ ở của Tô Ngôn Triệt.
Lúc này, một bóng người chắn trước người Tô Đạo Nhiên.
Là một vị lão giả.
Lão giả tóc trắng phơ phất phơ, đôi mắt sắc bén như hung thú viễn cổ, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Nhìn lão giả, Tô Đạo Nhiên nhíu mày: "Tô Dung, có chuyện gì?"
Đại trưởng lão Tô tộc Tô Dung của Ngụy Tiên giới!
Nhưng ở trong Huyền Điện, Tô Dung là Bát trưởng lão.
Tô Dung nheo mắt lại: "Nghe nói ngươi đi tìm Tô Trần?"
Tô Đạo Nhiên sững sờ, sau đó gật đầu: "Phải, có chuyện gì sao?"
Tô Dung nói: "Ta nghe nói, Tô Trần giết người của ngươi, ngươi sẽ không đi tìm hắn gây phiền toái chứ?"
Vừa dứt lời, một luồng khí thế mạnh mẽ bộc phát ra từ người hắn.
Thấy thế, Tô Đạo Nhiên biến sắc: "Ngươi muốn làm gì?"
Tô Dung lại hỏi: "Ngươi không tìm Tô Trần gây phiền phức chứ?"
Tô Đạo Nhiên đáp: "Không có."
Tô Dung nói: "Vậy ngươi đi tìm hắn làm gì?"
Tô Đạo Nhiên đáp: "Xin lỗi."
Nghe vậy, Tô Dung nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc: "Xin lỗi?"
Tô Đạo Nhiên bất đắc dĩ: "Chứ lẽ? Ngươi nghĩ ta đi tìm Tô Trần gây phiền toái sao?"
"Khụ!"
Tô Dung ho khan một tiếng, lập tức thu hồi khí thế: "Vừa rồi ta đúng là nghĩ như vậy."
Tô Đạo Nhiên liếc mắt: "Ngươi sợ là điên rồi? Tô Trần là người Tô tộc ta, lại là con của Ngôn Triệt, ta làm sao có thể đi tìm hắn gây phiền phức?"
Tô Dung có chút xấu hổ, không nói gì.
Tô Đạo Nhiên tiếp tục: "Cũng may Tô Trần không sao, nếu Tô Trần bị người của ta làm bị thương, ta đoán phụ thân và mẫu thân hắn có thể xé xác ta."
Tô Dung cười nói: "Ngươi hiểu là tốt rồi."
Tô Đạo Nhiên liếc mắt: "Còn có ngươi, nếu không phải ta vừa rồi giải thích nhanh..."
Tô Dung đột nhiên cắt ngang: "Sau khi gặp Tô Trần, ngươi thấy hắn thế nào?"
Khóe miệng Tô Đạo Nhiên giật một cái: "Ngươi đừng có đánh trống lảng, ta hỏi ngươi, vừa rồi ngươi có ý gì?"
Tô Dung có chút lúng túng: "Được được được, vừa rồi là ta hiểu lầm ngươi, ta xin lỗi ngươi, lần sau mời ngươi uống trà."
Tô Đạo Nhiên nói: "Vậy còn được, nhưng trà thì không cần ngươi mời, ta có trà."
Nghe vậy, Tô Dung cau mày: "Ngươi có trà? Trà của ngươi có thể ngon bằng ta sao?"
Tô Đạo Nhiên không nói gì, xòe bàn tay ra, ngay sau đó, vài lá trà xuất hiện trong lòng bàn tay: "Ngươi tự mình ngửi thử xem."
Tô Dung nhận lấy lá trà, lập tức ngửi thử, vừa ngửi, hai mắt hắn sáng lên: "Trà ngon!"