← Quay lại trang sách

Chương 622 Cùng gả cho hắn!

Hiện tại đột nhiên phát hiện thế gian này còn có tồn tại mạnh hơn hắn, đạo tâm của hắn không nát cũng nên tạ ơn trời đất.

Ngẫm lại xem, từ một người mạnh nhất, cuối cùng biết được mình trong mắt người khác chỉ là sâu kiến, ai mà chịu nổi?

Nếu đạo tâm không kiên định, đổi lại là bất cứ người nào cũng không chịu nổi!

Đạo tâm của Tiêu Tĩnh vẫn còn tính là kiên định, nếu không vừa rồi đạo tâm của hắn đã nát, có thể đây là do hoàn cảnh của hắn, ở trong thế giới tràn đầy yêu thú này, nếu đạo tâm không kiên định, e là đã sớm tan thành mây khói, hắn cũng không có khả năng đạt tới cảnh giới hiện tại.

Mà hắn có thể ở trong hoàn cảnh này đạt tới thành tựu như thế, điều này đủ để nói đạo tâm của hắn kiên định không phải tầm thường.

Mắt Yến Khinh Vũ nóng rực, cảm giác máu huyết đều đang sôi trào. Sau khi nhìn thấy những tồn tại này, nàng chẳng những không cảm thấy tuyệt vọng, ngược lại cực kỳ hưng phấn.

Yến Khinh Vũ mở miệng nói: "Thú vị, thế giới này thật sự càng ngày càng thú vị, lại có nhiều cường giả vượt qua nhận thức của ta như vậy."

Khóe miệng nàng nhếch lên, "Tương lai, ta nhất định có thể trở thành tồn tại còn mạnh hơn bọn họ!"

Giờ khắc này, nữ tử vốn đã cảm thấy tu luyện vô vị, lần nữa dấy lên một tia hứng thú đối với việc tu luyện.

"Haiz~"

Diệp Linh Khê thở dài một tiếng, vẻ mặt phức tạp: "Tỷ tỷ, tỷ nói xem huynh ấy mạnh đến mức nào? Bất kể là ai huynh ấy cũng có thể miểu sát, muội muốn đuổi theo huynh ấy, thậm chí vượt qua huynh ấy, nghĩ thôi đã thấy tuyệt vọng."

Yến Khinh Vũ nhìn về phía nàng, trên mặt lộ ra một nụ cười, "Sao vậy? Muội muội lại muốn từ bỏ?"

Diệp Linh Khê quyết đoán lắc đầu: "Không phải, dù tương lai kết quả như thế nào, muội cũng sẽ cố gắng đuổi theo huynh ấy."

Yến Khinh Vũ cười nói: "Vậy muội muội..."

Diệp Linh Khê nói: "Muội chỉ là tò mò rốt cuộc huynh ấy mạnh đến mức nào, nếu biết huynh ấy mạnh đến đâu, muội sẽ đặt ra mục tiêu cho mình. Nhưng huynh ấy luôn phá vỡ nhận thức của muội, vốn tưởng rằng đã kéo gần khoảng cách một chút, nhưng ai ngờ khoảng cách này không những không gần hơn mà còn xa hơn, thật sự khiến người ta tuyệt vọng."

Yến Khinh Vũ cười nói: "Vậy muội muội đi hỏi huynh ấy đi."

Diệp Linh Khê bất đắc dĩ nói: "Đã hỏi rồi, huynh ấy không nói cho muội biết."

Yến Khinh Vũ mỉm cười: "Linh Khê, muốn vượt qua huynh ấy, hoặc là trở thành tồn tại như huynh ấy, không phải là chuyện một sớm một chiều, có thể cần vô số năm tháng, muội muội bây giờ ngay cả Tiên Đế cũng chưa đột phá, liền đi nghĩ những chuyện không có khả năng hoàn thành, thật sự là nóng vội."

Diệp Linh Khê nhíu mày, rơi vào trầm mặc.

Yến Khinh Vũ vỗ vỗ bả vai Diệp Linh Khê, ngữ khí ôn hòa nói: "Nghe tỷ tỷ một câu, nhiệm vụ hiện tại của muội muội là đột phá Tiên Đế trước, về phần những thứ khác, đừng nghĩ nữa, nếu không, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến đạo tâm của muội muội.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

Thiếu nữ bỗng nhiên nhếch miệng, trên mặt lộ ra một nụ cười, tựa như hồ nước trong suốt, gợn lên từng đợt sóng.

Nàng vừa cười vừa nói: "Tỷ tỷ, muội biết rồi, thật ra trước đó huynh ấy đã nói với muội rất nhiều, muội đã suy nghĩ cẩn thận rồi, vừa rồi muội chẳng qua là tùy ý nói thầm vài câu thôi."

Yến Khinh Vũ gật đầu, vẻ mặt vui mừng: "Vậy thì tốt."

Cùng lúc đó, ánh mắt Tô Trần rơi vào trên người hai đạo Thiên Hồn và Địa Hồn, lạnh nhạt nói: "Thế nào? Còn cần ta mời hai ngươi trở về bản thể?"

Thiên Hồn và Địa Hồn run lên, sau đó hóa thành hai đạo lưu quang, bay vào trong cơ thể nữ tử nằm trong bồ đoàn.

Tiêu Tĩnh nhìn chằm chằm nữ tử, vẻ mặt thấp thỏm, trái tim đập loạn không ngừng, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Tiêu Nguyệt Nhi chắp hai tay trước ngực, đôi mắt nhắm nghiền, miệng niệm niệm, cầu nguyện.

Hai cha con, giờ phút này đều vô cùng khẩn trương.

Sắc mặt Tiêu Tử Yên vốn tái nhợt như tờ giấy, theo thời gian trôi qua, dần dần hồng hào phơn phớt, tựa như nắng ấm ngày xuân hòa tan băng sương, một lần nữa ban cho nàng sinh mệnh cùng hào quang.

Lúc này, lông mi dài nhỏ của nữ tử khẽ rung động vài cái, hai cha con Tiêu Tĩnh nhìn thấy một màn này, tim đều đập dồn lên cổ họng, hai người vô cùng khẩn trương và kích động.

Nữ tử chậm rãi mở hai mắt ra, lộ ra đôi mắt sáng chói như sao băng, xinh đẹp và động lòng người, giờ phút này, hai tròng mắt của nàng có chút mê mang và ngốc trệ, bất quá rất nhanh liền khôi phục bình thường.

"Tử Yên!"

Tiêu Tĩnh bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh bồ đoàn, nhìn chằm chằm vào nữ tử không chớp mắt, thần sắc kích động không thôi, hai tay đều đang run rẩy, có thể thấy được giờ phút này hắn cũng không hề bình tĩnh.

Trong lòng Tiêu Nguyệt Nhi nhẹ nhàng thở ra, hai tay chắp trước ngực, dần dần buông xuống, nếu như cẩn thận quan sát có thể phát hiện, tay của nàng đã trắng bệch, hiển nhiên là bởi vì dùng sức mà dẫn đến.

Diệp Linh Khê và Yến Khinh Vũ liếc nhau, trên mặt đều lộ ra một nụ cười.

Nữ tử lấy lại tinh thần, nghiêng đầu sang phải, ánh mắt dừng ở trên người Tiêu Tĩnh, nhìn Tiêu Tĩnh, nàng đầu tiên là sửng sốt, sau đó theo bản năng hô: "Phụ thân."

Thanh âm mềm mại tinh tế, như gió nhẹ phất qua dây đàn, mang theo một loại mỹ cảm thanh linh, tuy chỉ là một tiếng gọi, nhưng vẫn làm người ta say mê.

Tiêu Tĩnh sau khi nghe được tiếng "Phụ thân" này, hốc mắt trong nháy mắt đỏ ửng, tầm mắt mơ hồ, cả người hắn đều đang run rẩy, cố nén nước mắt, khóe miệng hắn nhếch lên, lộ ra nụ cười, "Ừm..."

Nữ tử chưa bao giờ thấy bộ dáng này của Tiêu Tĩnh, trong mắt hiện lên vẻ bối rối, vội vàng hỏi: "Phụ thân, người làm sao vậy?"

Tiêu Tĩnh đưa tay nắm lấy tay phải của nữ tử, cười lắc đầu: "Không có việc gì, phụ thân chỉ là quá cao hứng."

Nghe vậy, nữ tử trầm tư một lát ngắn ngủi, sau đó lên tiếng hỏi: "Phụ thân, nếu như nữ nhi nhớ không lầm, nữ nhi là bị cường giả Long tộc đánh bị thương nặng đúng không?"