Chương 623 Cùng gả cho hắn! (2)
Tiêu Tĩnh trầm mặc hồi lâu mới gật đầu nói: "Ừm."
Hắn áy náy nói: "Là phụ thân có lỗi với con, không bảo vệ tốt cho con."
Tiêu Tử Yên khẽ lắc đầu, "Không trách phụ thân, là lỗi của nữ nhi, lúc trước đáng lẽ nữ nhi nên đi theo bên cạnh người, không nên tự ý chạy loạn."
Nữ tử do dự một chút, sau đó hỏi lần nữa: "Phụ thân, nữ nhi hôn mê bao lâu rồi?"
Tiêu Tĩnh vẻ mặt phức tạp, "Ta cũng không nhớ rõ nữa."
Tiêu Tử Yên sững sờ, sau đó nói: "Người cũng không nhớ rõ? Nữ nhi hôn mê rất lâu sao?"
Tiêu Tĩnh gật đầu: "Đã mấy chục vạn năm rồi."
Nữ tử vẻ mặt mờ mịt.
Hô hấp của Tiêu Tĩnh trở nên nặng nề, trầm mặc không nói.
Tiêu Tử Yên trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới lẩm bẩm nói: "Mấy chục vạn năm... Thì ra ta đã hôn mê lâu như vậy sao?"
Nữ tử có chút hoảng hốt, nàng tựa hồ nhớ ra, trong mấy chục vạn năm này, nam tử trung niên vì cứu nàng, đã không tiếc bất cứ giá nào.
Trong mắt nàng dần dần ngấn lệ, hốc mắt từ từ đỏ ửng lên, ngẩng đầu nhìn Tiêu Tĩnh, trong lòng chua xót cùng đau lòng, nàng cố gắng kìm nén xúc động muốn khóc, nhẹ giọng nói: "Phụ thân, người vất vả rồi."
Trong lòng nam tử trung niên run lên, không khỏi rơi lệ, nhưng hắn tựa hồ vẫn chưa phát giác, "Không vất vả."
Tiêu Tử Yên bỗng nhiên nở nụ cười, tựa như ánh nắng chiều rực rỡ mà ấm áp.
Trên mặt Tiêu Tĩnh cũng lộ ra một nụ cười, giờ phút này là hai lần hắn cảm thấy hạnh phúc nhất trong mấy chục vạn năm qua, lần đầu tiên, tự nhiên là thời điểm Tiêu Nguyệt Nhi chào đời.
Lúc này Tiêu Nguyệt Nhi đi tới bên cạnh bồ đoàn, cười hô: "Tỷ tỷ."
Tiêu Tử Yên nhìn về phía nữ tử có tướng mạo giống mình đến bảy phần, có chút ngây người, sau đó dường như nghĩ tới điều gì, nhưng nàng không chắc chắn, vì thế nói: "Trong thời gian ta hôn mê, phụ thân đã sinh muội muội?"
Tiêu Nguyệt Nhi gật đầu: "Vâng ạ!"
Tiêu Tĩnh đột nhiên nói: "Muội muội con vì tìm được biện pháp cứu chữa cho con, đã phải chịu không ít khổ cực."
Tiêu Tử Yên sinh lòng cảm động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào muội muội này của mình, trên mặt mang theo một nụ cười dịu dàng mà cảm động: "Cảm ơn muội muội."
Đây là lời cảm tạ xuất phát từ nội tâm.
Tiêu Nguyệt Nhi vừa cười vừa nói: "Vậy sau này tỷ tỷ phải bảo vệ muội, không để cho người khác khi dễ muội."
Tiêu Tử Yên sửng sốt, cau mày nói: "Muội thường xuyên bị người ta bắt nạt sao?"
Tiêu Tĩnh đột nhiên nói: "Tử Yên, con đừng nghe muội muội con nói bậy, có phụ thân ở đây, ai dám khi dễ muội muội con chứ?"
Tiêu Tử Yên thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi."
Nàng nhìn Tiêu Nguyệt Nhi, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Sau này chỉ cần tỷ tỷ còn sống một ngày, tỷ tỷ sẽ không để cho muội bị thương dù chỉ một chút!"
Tiêu Nguyệt Nhi cười hì hì, "Dạ! Muội muội tự nhiên tin tưởng tỷ tỷ.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
Tiêu Tử Yên nở nụ cười dịu dàng, sau đó, nàng đột nhiên chú ý đến Tô Trần ở bên cạnh, có lẽ là do khí tức của Tô Trần quá mức nội liễm, khiến nàng giờ mới chú ý.
Nàng nhìn Tô Trần, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nàng không hỏi Tô Trần là ai, mà lại nghĩ, tại sao nam tử này lại tuấn tú như vậy?
Nhưng rất nhanh nàng liền ý thức được việc nhìn chằm chằm người ta là bất lịch sự, vội vàng thu hồi ánh mắt, trên mặt không khỏi lộ ra một vệt đỏ ửng, bất quá rất nhanh liền khôi phục bình thường.
Cảnh tượng này, Tiêu Nguyệt Nhi thấy rất rõ ràng, nàng nhìn Tô Trần, sau đó lại nhìn tỷ tỷ nhà mình, im lặng không nói.
"Xong rồi, tỷ tỷ sẽ không phải là động lòng rồi chứ? Cũng phải, với dung mạo gần như hoàn mỹ của Tô Trần công tử, tỷ tỷ rất khó có thể không động lòng, nhưng... nếu tỷ tỷ thích Tô Trần công tử, vậy ta phải làm sao bây giờ?
Nhường Tô Trần công tử cho tỷ tỷ?
Không được!
Sao có thể như vậy được!
Rõ ràng là ta thích huynh ấy trước!
Vậy phải làm sao bây giờ?
Thôi bỏ đi, cùng lắm thì cùng gả cho Tô Trần công tử, cũng không phải là không được."
⚝ ✽ ⚝
Tiêu Tử Yên nhìn Tiêu Tĩnh, hỏi: "Phụ thân, vị công tử này là?"
Nàng quay đầu nhìn Tô Trần, trong mắt mang theo sự tò mò.
Tiêu Tĩnh cười giới thiệu: "Vị này là Tô Trần công tử, Tử Yên, con có thể được cứu sống, toàn bộ đều nhờ vào Tô Trần công tử."
Nói xong, hắn quay người hướng về phía Tô Trần, trực tiếp quỳ một gối xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tô Trần công tử, từ nay về sau, mạng của Tiêu Tĩnh này chính là của ngài."
Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Tử Yên sững sờ, sau đó trầm tư một lúc, nàng khó khăn ngồi dậy, nhìn Tô Trần, chân thành nói: "Tử Yên đa tạ ơn cứu mạng của Tô Trần công tử."
Mặc dù nàng không biết Tô Trần là ai, nhưng nàng biết sở dĩ bản thân có thể được cứu sống, chắc chắn là nhờ vào Tô Trần, vì vậy, những lời này nàng nói rất chân thành và nghiêm túc.
Nhưng sau khi nói xong, nàng liền lâm vào rối rắm.
"Phải làm sao bây giờ? Ta nên báo đáp vị Tô Trần công tử này như thế nào đây?
Hay là lấy thân báo đáp?
Chuyện này... Chuyện này hình như không ổn...
Nhưng mà... cũng không phải là không thể..."
Tiêu Nguyệt Nhi nhìn Tiêu Tử Yên vẫn chưa từng phát hiện sắc mặt dần dần đỏ lên, trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Cũng là nữ tử, Tiêu Nguyệt Nhi đại khái đã đoán ra vị tỷ tỷ này của mình giờ phút này đang suy nghĩ gì.
"Haiz~
Thật ra điều này cũng không thể trách tỷ tỷ được, không nói đến dung mạo của Tô Trần công tử, chỉ riêng khí chất xuất trần của huynh ấy thôi cũng không phải là thứ mà nam tử bình thường có thể có được, hai điều này kết hợp lại, nữ tử nào có thể chịu đựng được chứ?
Đây không phải là làm khó người ta sao?"