Chương 630 Diệp thống lĩnh bi thảm!
Ngao Vệ lạnh lùng nhìn Diệp thống lĩnh: "Đồ phế vật, còn dám tức giận, ai cho ngươi lá gan này?"
Toàn thân Diệp thống lĩnh run rẩy không thôi, trong mắt tràn đầy sợ hãi vô tận.
Giờ khắc này, gã mới chính thức giật mình, ở trong mắt Yêu tộc, nhân loại chính là con kiến có thể tùy ý giẫm đạp, không có chút giá trị đáng nói, thậm chí ngay cả một con chó cũng không bằng.
Gã biết rõ, nếu không phải gã còn có chút giá trị, đoán chừng đã sớm bị Ngao Vệ giết chết.
Giờ phút này gã có chút hối hận, hối hận vì đã tới đây nương tựa Yêu tộc.
Đồng thời, gã rất hận!
Hận không phải Yêu tộc, càng không phải Ngao Vệ và Phượng Viêm, mà là Tô Trần!
Nếu không phải vì Tô Trần, sao gã lại lưu lạc đến mức này?
Cho nên gã hận!
Vô cùng căm hận Tô Trần!
Diệp thống lĩnh hít sâu một hơi, giấu hận ý trong đáy lòng, sau đó cố nén đau đớn, nhìn về phía Phượng Thương Ngô, nói: "Ta biết là ai đã giết con trai ngươi."
Nghe vậy, Phượng Thương Ngô vốn khôi phục lại bình tĩnh, lần nữa kích động, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Diệp thống lĩnh: "Là ai!"
Phượng Viêm cùng Ngao Vệ nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp thống lĩnh.
Diệp thống lĩnh chậm rãi bò lên từ mặt đất, sau đó kể lại tình huống của đám người Tô Trần một lần.
Sau một lát, thần sắc Ngao Vệ cùng Phượng Viêm đồng thời trở nên ngưng trọng, trong mắt lóe lên tinh quang, không biết đang suy nghĩ gì.
Phượng Thương Ngô đỏ hốc mắt nói: "Ý của ngươi là, con trai của ta, là bị một vị Tiên Đế Nhân tộc thần bí giết chết?"
Diệp thống lĩnh đưa tay lau máu tươi chảy ra khóe miệng, cả người cực kỳ suy yếu, vừa rồi một cước kia của Ngao Vệ, trực tiếp khiến gã bị trọng thương, đến bây giờ vẫn chưa thể hoàn toàn hồi phục.
Phượng Thương Ngô đỏ mắt, mặt mũi tràn đầy dữ tợn, gã tức giận nói: "Mau nói!"
Diệp thống lĩnh vẻ mặt sợ hãi, không dám do dự, vội vàng nói: "Đúng vậy, ta trăm phần trăm khẳng định, tuyệt đối là hắn đã giết con trai ngươi!"
Phượng Viêm cau mày, trầm giọng nói: "Sao ngươi có thể khẳng định là hắn giết? Là vì ngươi có thù oán với hắn nên mới cố ý nói vậy?"
Nói đến đây, trong mắt hắn hiện lên một tia lãnh ý, cái lãnh ý này, lập tức làm Diệp thống lĩnh như rơi vào hầm băng, thân thể không ngừng run rẩy, mặt mũi tràn đầy sợ hãi.
Diệp thống lĩnh vội vàng nói: "Ta đi theo bên cạnh Tiêu Tĩnh mấy ngàn năm, ta rất hiểu hắn, hắn tuyệt đối sẽ không vì một tên tiểu tử mà đắc tội Hỏa Phượng tộc."
Phượng Viêm lạnh lùng nói: "Ngươi chắc chắn như vậy?"
Diệp thống lĩnh nói: "Ngươi nghĩ mà xem, Tiêu Tĩnh biết rõ bản thân đã đắc tội Long tộc, nếu hắn lại đắc tội Hỏa Phượng tộc, chẳng phải là sẽ đối mặt với hai tộc liên thủ vây công? Vậy thì Huyễn Thành do hắn thành lập còn muốn tồn tại hay không? Hắn sẽ không ngu ngốc như vậy.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
Phượng Viêm cúi đầu, xoa cằm, trong mắt lóe ra tia sáng, trầm tư suy nghĩ, một lát sau, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Diệp thống lĩnh: "Tiêu Tĩnh sẽ không giết, vậy những tên Tiên Đế khác trong thành thì sao?"
Hắn không nói là những người khác, mà là những tên Tiên Đế khác, bởi vì hắn biết, bên cạnh Phượng Hiên có một vị cường giả Tiên Hoàng cửu trọng đỉnh phong đi theo, nếu không phải Tiên Đế ra tay, dưới Tiên Đế tuyệt đối không thể giết chết Phượng Hiên.
Bởi vậy, có thể giết chết Phượng Hiên, chỉ có Tiên Đế!
Nhìn ánh mắt sâu thẳm mà lạnh như băng của Phượng Viêm, Diệp thống lĩnh sợ đến mức hồn phi phách tán, gã cố nén sợ hãi trong lòng, run giọng nói: "Bọn... Bọn hắn càng không có khả năng, bởi vì bọn hắn cũng biết nếu giết tộc nhân của ngươi, sẽ phải gánh chịu hậu quả gì, bất kể là Tiêu Tĩnh, hay là những tên Tiên Đế khác trong thành, đều sẽ không ngu ngốc như vậy, hơn nữa, bọn hắn cũng không có lý do gì để giết tộc nhân của ngươi."
Trong lúc nói chuyện, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra trên trán gã, toàn thân từ trên xuống dưới đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Trải qua những chuyện vừa mới xảy ra, gã thật sự sợ hãi những Yêu tộc không nói lý lẽ, Chỉ 1 lời động thủ này.
Giờ phút này, gã thậm chí còn cảm thấy chết là một loại giải thoát, nhưng gã biết, Ngao Vệ cùng Phượng Viêm sẽ không để cho gã chết, trừ phi ép khô một chút giá trị lợi dụng cuối cùng của gã, mới có thể ra tay giết chết.
Tình huống hiện tại chính là, gã muốn chết cũng không chết được!
Thật ra, dựa vào thực lực của gã, chỉ cần không đi tìm đường chết, ở một nơi nhỏ bé cũng có thể sống tốt, nhưng bởi vì gã hận Tô Trần và Tiêu Tĩnh thấu xương, bởi vậy, gã lựa chọn phản bội Nhân tộc, muốn liên thủ với Long tộc, cùng nhau diệt Tô Trần và Tiêu Tĩnh, cùng với toàn bộ Huyễn Thành.
Nhưng gã tuyệt đối không ngờ Long tộc lại ngang ngược bá đạo, không nói đạo lý như thế. Phượng Viêm và Phượng Thương Ngô càng không coi gã là sinh linh bình thường.
Cho nên gã hối hận, hối hận vì đã tới đây liên thủ với Long tộc, nhưng gã biết hối hận cũng vô ích, hiện tại chỉ có thể thuận theo bọn họ, nhìn xem cuối cùng Ngao Vệ và Phượng Viêm có thể buông tha gã hay không.
Đồng thời, gã nghĩ đến việc mình vì Tô Trần nên mới trở nên như vậy, trong lòng không hiểu sao lại trào ra vô vàn lửa giận.
Phượng Viêm trầm tư suy nghĩ.
Sắc mặt Phượng Thương Ngô âm trầm đáng sợ, hai tay siết chặt, sát ý và tức giận trong mắt gần như ngưng tụ thành thực chất.
Ngao Vệ đứng dậy, trở lại vị trí chủ tọa, sau đó nhìn về phía Diệp thống lĩnh, lạnh lùng nói: "Ngươi biết bao nhiêu về tên Tiên Đế Nhân tộc mới xuất hiện kia?"