Chương 637 Biến cố bất ngờ!
Lúc này, nàng chỉ cảm thấy mỗi giây trôi qua đều dài đằng đẵng, trong lòng tràn đầy thấp thỏm và bất an, không biết Tô Trần sẽ phản ứng như thế nào, nàng sợ hãi cảm giác thất vọng và xấu hổ khi bị từ chối. Nhưng đồng thời, nàng cũng cảm thấy tự hào vì sự dũng cảm của mình, bởi vì cuối cùng nàng cũng đã nói ra được tình cảm chôn giấu bấy lâu nay.
Yến Khinh Vũ và Diệp Linh Khê đều sững sờ trước lời tỏ tình bất ngờ của Tiêu Nguyệt Nhi, nhưng hai nàng cũng không nói gì, bởi vì sau khoảng thời gian hòa hợp, hai nàng đều biết Tiêu Nguyệt Nhi thích Tô Trần, chỉ là hai nàng không ngờ Tiêu Nguyệt Nhi lại chọn lễ hội pháo hoa để tỏ tình, quả thật nằm ngoài dự đoán của hai nàng.
Yến Khinh Vũ và Diệp Linh Khê nhìn Tô Trần, hai nàng rất tò mò, không biết Tô Trần sẽ phản ứng như thế nào, là từ chối? Hay là đồng ý?
Theo như hai nàng biết về Tô Trần, có lẽ hắn sẽ từ chối. Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán của hai nàng, cụ thể như thế nào, hai nàng cũng rất mong chờ.
Là người được tỏ tình, Tô Trần lại tỏ ra rất bình tĩnh, như mặt hồ phẳng lặng. Ánh mắt hắn sâu thẳm và nội tâm, khiến người khác khó lòng đoán được, hắn nhìn Tiêu Nguyệt Nhi, không lập tức trả lời, không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Tiêu Nguyệt Nhi nín thở, hai tay siết chặt thành quyền, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Tiêu Tử Yên đột nhiên lên tiếng: "Tô công tử, muội muội ta thật lòng thích huynh."
Tô Trần khẽ lắc đầu, trong mắt hiện lên một tia áy náy. Sắc mặt Tiêu Nguyệt Nhi trong nháy mắt trở nên tái nhợt, không còn chút huyết sắc.
Tô Trần thở dài, chậm rãi nói: "Thật xin lỗi, ta không thể đáp lại tình cảm của nàng, bởi vì hiện tại ta không có ý định đó, hơn nữa, ta cũng không có tình cảm nam nữ với nàng."
Lời nói của hắn như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim Tiêu Nguyệt Nhi.
Môi nàng khẽ run, sắc mặt trắng bệch, ánh sáng trong mắt dần dần lụi tàn. Nàng muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì. Lúc này, nàng chỉ cảm thấy như rơi xuống vực sâu lạnh lẽo, trong lòng tràn đầy đau khổ và thất vọng.
Nước mắt lưng tròng, nhưng nàng cố kìm nén không cho nó rơi xuống. Nàng cố gắng giữ chút tôn nghiêm cuối cùng, khẽ gật đầu, sau đó im lặng xoay người rời đi. Lúc này, bóng lưng nàng trông thật cô độc và bất lực.
"Haiz..."
Tiêu Tử Yên thở dài, cảm thấy đau lòng thay cho muội muội. Thật ra, nàng đã sớm biết Tô Trần sẽ từ chối, đồng thời, nàng cũng biết rõ Tô Trần và hai nàng là người của hai thế giới khác nhau, căn bản không thể nào ở bên nhau, đó cũng là lý do vì sao, mặc dù thích Tô Trần, nhưng nàng vẫn luôn giấu kín tình cảm này trong lòng, không giống như Tiêu Nguyệt Nhi, dám thổ lộ với hắn.
Đối với nàng, thà giấu kín tình cảm này trong lòng, còn hơn nói ra rồi bị từ chối, ít nhất như vậy nàng sẽ không phải chịu đau khổ như Tiêu Nguyệt Nhi lúc này.
Tiêu Tử Yên liếc nhìn Tô Trần ba người, trên mặt cố nặn ra một nụ cười, không nói gì, liền đuổi theo hướng Tiêu Nguyệt Nhi rời đi.
Diệp Linh Khê lẳng lặng nhìn một màn này, đôi mi thanh tú hơi cau lại, trong đôi mắt toát ra một tia không đành lòng, "Nguyệt Nhi tỷ đoán chừng rất khổ sở, Tô Trần huynh, huynh cự tuyệt cũng quá trực tiếp, hẳn là nên nói hàm súc một chút, như vậy Nguyệt Nhi tỷ hẳn là sẽ không thương tâm như vậy."
Yến Khinh Vũ ở bên cạnh nhìn Tô Trần, cũng không nói gì.
Tô Trần bất đắc dĩ lắc đầu: "Muội có biết, sự từ chối ẩn chứa trong đó có vẻ rất uyển chuyển, nhưng lại thường khiến người ta cảm thấy buồn bã. Chi bằng nói thẳng ra, còn thoải mái hơn."
"Haiz~"
Diệp Linh Khê nhịn không được than nhẹ một tiếng, "Thật không biết về sau huynh phải thương tổn bao nhiêu nữ tử."
Tô Trần mặt mày đen sì, không nói nên lời: "Chẳng lẽ muội hy vọng ta gặp được một nữ tử là sẽ yêu một nữ tử? Ta nói cho muội biết, ta là chính nhân quân tử..."
Nói tới đây, hắn tựa như nghĩ tới điều gì, giọng nói xoay chuyển, "Dù sao chuyện tình cảm, nên thận trọng đối đãi, không thể tùy ý lạm tình."
Nghe lời này của Tô Trần, Yến Khinh Vũ không khỏi nhíu mày, nàng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không nói ra được.
Diệp Linh Khê thì không nghĩ nhiều như vậy. Nàng cười hì hì, ôm cánh tay Tô Trần, cười hì hì nói: "Được rồi Tô Trần huynh, huynh đừng nói nữa, muội biết rõ huynh tuyệt không phải loại người này. Vừa rồi muội nói như vậy, chỉ là vì thay Nguyệt Nhi tỷ cảm thấy khổ sở mà thôi. Nhìn thấy bộ dáng của nàng như vậy, trong lòng thật sự không đành lòng, nhất thời tình thế cấp bách mới không lựa lời, huynh ngàn vạn lần không nên để ở trong lòng."
Tô Trần khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Nguyệt Nhi rời đi, bình tĩnh nói: "Hy vọng nàng có thể mau chóng buông bỏ."
......
Một vị nữ tử giờ phút này đang ngồi ở bên bờ sông. Nơi này yên tĩnh không một tiếng động, phóng tầm mắt nhìn lại, trên bờ sông dài hun hút cơ hồ nhìn không thấy bóng người nào.
Hai tay nữ tử ôm đầu gối, hai tròng mắt ảm đạm vô quang, nhìn dòng nước sông chậm rãi chảy xuôi, trong lòng tràn đầy sầu bi. Gió nhẹ thổi qua, thổi bay vài sợi tóc mai của nàng, lại thổi không đi ưu thương trong lòng nàng. Bả vai nàng run nhè nhẹ, giống như đang cực lực áp chế nội tâm bi thống. Nước mắt im ắng chảy xuống, nhỏ giọt xuống mặt đất.
Ở sau lưng nàng, ánh mắt Tiêu Tử Yên nhìn chằm chằm bóng lưng thương tâm của nữ tử, trong mắt tràn đầy đau lòng cùng không đành lòng, phảng phất thống khổ mà nữ tử trước mắt phải thừa nhận, cũng đồng dạng đặt ở trong lòng nàng.
Tiêu Tử Yên do dự một chút, cuối cùng chậm rãi đi tới bên cạnh nữ tử ngồi xuống, nàng cũng không nói gì, chỉ là ôn nhu ôm nữ tử vào trong lòng.