Chương 407 Đây Không Phải Là Vấn Đề Trong lòng hắn buồn rầu, suy nghĩ nên thương lượng với Hồ
Tiên như thế nào, hoặc nói sao cho cô ấy ‘Hài lòng’ trao đổi.
- Cũng có hoa quả sao?
Hạ Lạc hiếu kỳ hỏi.
- Tất nhiên, có quả táo, lê và quýt.
Hồ Tiên nhẹ giọng nói.
Hạ Lạc vui vẻ ra mặt, vui mừng nói:
- Thật tốt quá, ta muốn mua một ít mang về.
- Còn có chuyện gì nữa không?
Mục Lương chuẩn bị đứng dậy.
Lúc đầu, anh đang ở phòng làm việc nghiên cứu Linh khí cao cấp mới, nhưng vì hai anh em nhà họ Hạ đến nên bị cắt ngang.
- Còn có một việc nữa.
Hạ Nạp Ân vội vã lên tiếng.
Mục Lương cau mày lại, mỉm cười nói:
- Cứ nói đừng ngại.
Hạ Nạp Ân ôn hòa lên tiếng hỏi:
- Các hạ Mục Lương, ta nghe tiểu thư Hồ Tiên nói, đích đến tiếp theo của thành Huyền Vũ là thành Dạ Nguyệt?
- Ừm, là thành Dạ Nguyệt, sẽ dừng lại ở đó mười ngày.
Mục Lương gật đầu.
- Vậy chỗ đến tiếp theo là ở đâu?
Hạ Nạp Ân tiếp tục hỏi.
- Vân chưa có quyết định, làm sao vậy?
Mục Lương nghi hoặc hỏi.
- Là như vậy, nếu như thành Huyền Vũ đi được càng ngày càng xa, sợ rằng sau này trao đổi mua bán sẽ rất khó.
Hạ Nạp Ân cười khổ một tiếng.
Theo khoảng cách bây giờ, vừa đi vừa về thành Phi Điểu cần sáu ngày, cái này đã là khoảng cách gần nhất rồi.
Nếu xa hơn nữa, Phi Điểu cũng khó có thể biết đường.
Hơn nữa, nếu như lượng giao dịch không đủ lớn, thời gian bay quá dài, mà đồ vật mang đến để trao đổi cũng sẽ tiêu hao hết ở trên đường.
Hạ Nạp Ân giải thích rõ ràng nỗi khó xử.
- Mục Lương các hạ, thành Phi Điểu chúng ta rất hy vọng sẽ thành lập được quan hệ giao dịch lâu dài với thành Huyền Vũ, có thể…
Hắn cho thấy thái độ thành khẩn và khó khăn của thành Phi Điểu.
Mục Lương nhếch miệng lên, khẽ cười nói:
- Vấn đề mà ngươi lo lắng đều không phải vấn đề.
- Hả?
Hạ Nạp Ân sửng sốt một chút, không biết trong giọng nói của Mục Lương có ý gì.
- Đi thôi, ta mang bọn ngươi đi xem Máy Bay, các ngươi sẽ hiểu ngay.
Mục Lương uống hết nước trà trong chén trà, đứng lên đi ra bên ngoài.
- Máy Bay? Là cái gì?
Hạ Nạp Ân và Hạ Lạc liếc nhau, mang theo hiếu kỳ đứng dậy đuổi theo.
…
Thành Huyền Vũ, bên ngoài cung điện Khu Vực Trung Ương.
Mục Lương đi tới chỗ quảng trường nhỏ, ANH ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài tường rào, một thân ảnh lửa đỏ to lớn đang đến gần.
Hạ Lạc, Hạ Nạp Ân cũng tới ngoài cung điện, hai người mới dừng bước đứng lại, trên đỉnh đầu lập tức hạ xuống mảng bóng tối lớn.
Hai người ngẩng đầu nhìn lại, Ưng Lửa to lớn vỗ cánh đáp xuống, thân ảnh màu đỏ rực phản chiếu ở trong đôi mắt của bọn hắn.
- Phanh ~~
Ưng Lửa đáp xuống đất, trước tiên nó dùng đầu thân thiết cọ vào người Mục Lương.
- Ngoan ~~
Mục Lương không nhịn được bật cười, giơ tay lên sờ sờ mỏ chim Ưng Lửa.
- Hung thú cấp bảy!
Đổng tử của Hạ Nạp Ân co rụt lại.
Ưng Lửa biến đổi quá lớn, anh em nhà họ Hạ không thể nhận ra chim non thành Phi Điểu.
- Tiểu Vũ, cũng chính là Máy Bay.
Mục Lương nghiêng đầu nhìn về phía hai anh em nhà họ Hạ.