← Quay lại trang sách

Chương 408 Một Cân Bột Mì Có Giá Mười Miếng Tinh Thạch Hung Thú Sơ Cấp

Trung Đẳng

- Các hạ Mục Lương… Đây là ý gì?

Trong lòng Hạ Nạp Ân đã có suy đoán, nhưng hắn không dám xác định.

- Bắt đầu từ ngày mai thành Huyền Vũ sắp mở thông tuyến đường hàng không đầu tiên, cứ bảy ngày một đợt.

Mục Lương thản nhiên nói:

- Trạm dừng lại đầu tiên của tuyến đường hàng không đã định ở thành Phi Điểu của các ngươi, từ nơi này đến thành Phi Điểu, Tiểu Vũ bay nửa ngày là có thể đến.

- Các hạ Mục Lương, ý của ngươi là nói, để cho hung thú cấp bảy chuyên chở người?

Hạ Nạp Ân hỏi với miệng khô khốc.

Mục Lương gật đầu, hỏi ngược lại:

- Có vấn đề gì không?

- …Không có vấn đề gì.

Hạ Nạp Ân nhếch mép một cái.

Để cho hung thú cấp bảy đi chuyên chở người, e là chỉ có thành chủ thành Huyền Vũ mới làm ra được loại chuyện này.

Với tốc độ bay của hung thú cấp bảy, đúng là có thể khiến lộ trình ba ngày giảm xuống đến nửa ngày, trong vòng một ngày có thể vừa đi vừa về giữa thành Phi Điểu và thành Huyền Vũ.

- Cho nên giao dịch giữa thành Phi Điểu Thành và thành Huyền Vũ hoàn toàn có thể tiếp tục tiến hành.

Mục Lương lãnh đạm nói.

Giao dịch tiếp tục kéo dài, tinh thạch hung thú mới có thể không ngừng được kiếm về.

- Ta hiểu rồi.

Hạ Nạp Ân chậm rãi gật đầu.

Chuyện Phi Điểu không làm được nhưng hung thú cấp bảy có thể dễ dàng hoàn thành.

- Hồ Tiên, đưa các hạ Hạ Nạp Ân và tiểu thư Hạ Lạc đi Phố Buôn Bán.

Mục Lương ôn tồn nói.

- Vâng.

Hồ Tiên nở nụ cười quyến rũ, rồi quay đầu nhìn về phía Hạ Nạp Ân, giọng nói mị hoặc:

- Hai vị, xin mời đi theo ta.

- Được.

Hạ Nạp Ân cảm thấy nhức đầu, đợi lát nữa phải nói chuyện ưu đãi như thế nào đây?

Anh em nhà họ Hạ theo Hồ Tiên rời khỏi Khu Vực Trung Ương đi về hướng Úng Thành.

Hạ Lạc nhìn chằm chằm vào cái đuôi của Hồ Tiên, còn có dáng vẻ bước đi uốn éo kia.

- Thật đẹp mắt…

Nhìn, nhìn, cô học theo dáng đi của Hồ Tiên, không được tự nhiên bắt đầu bước uốn éo.

- …

Khóe miệng Hạ Nạp Ân co quắp, giơ tay lên vỗ nhẹ xuống đầu em gái.

- Đừng học theo.

Hắn thấp giọng cười khổ.

Hạ Lạc bĩu môi, nhỏ giọng thì thầm:

- Ta cảm thấy rất có vị nữ nhân.

- Không thích hợp với ngươi.

Hạ Nạp Ân chân thành nói.

- Vậy cái gì thích hợp với ta?

Hạ Lạc liếc mắt nhìn về phía anh trai, trong đôi mắt màu cam có ý cười.

Hạ Nạp Ân nghiêm túc nói:

- Bây giờ ngươi cũng rất tốt rồi.

Trong lòng hắn phát khổ, quyết định lần sau cũng không cần mang em gái ra cửa nữa, bên ngoài quá nguy hiểm, rất dễ dàng sẽ học cái xấu.

- Ngày mai có thể chuẩn bị xong toàn bộ những đồ vật có trong danh sách.

Hồ Tiên vừa đi vừa nói chuyện.

Hạ Nạp Ân thành khẩn hỏi:

- Tiểu thư Hồ Tiên, lần giao dịch này có thể ưu đãi bao nhiêu?

- Không có ưu đãi.

Hồ Tiên dừng bước lại, ngoái đầu nhìn rồi cười lạnh một tiếng.

- Ha hả…

Hạ Nạp Ân lúng túng cười cười, đúng là đắc tội ai cũng không thể đắc tội ghi thù với phụ nữ.

- Chị Hồ Tiên~~

Hạ Lạc bước nhanh đi lên trước, nàng chớp chớp đôi mắt màu cam, đưa tay khoác lấy khuỷu tay của Hồ Tiên.

- Chuyện gì?

Bên trong đôi mắt đỏ rực của Hồ Tiên có ý cười, cảm thấy cô gái trước mắt rất thú vị.

- Hoặc nhiều hoặc ít ưu đãi một chút nha.

Hạ Lạc tội nghiệp nhìn Hồ Tiên, rất quen thuộc.

- Để cho ta suy nghĩ một chút đã.

Hồ Tiên ra vẻ do dự và khó xử.

- Chị Hồ Tiên, để ta bóp vai cho ngươi nhé.

Hạ Lạc đưa tay đặt lên vai Hồ Tiên, nắn bóp với lực vừa phải.

- …

Hạ Nạp Ân giơ tay nâng trán.

Hồ Tiên nhếch miệng lên, quyến rũ nói:

- Như vậy đi, mỗi loại hàng, đầy một trăm món đều ưu đãi năm viên tinh thạch hung thú sơ cấp hạ đẳng.

Thực ra, bất kể Hạ Nạp Ân nói cái gì, cô vẫn sẽ cho ưu đãi, bản thân là người quản lý Phố Buôn Bán, cô nên suy nghĩ đến chuyện hợp tác lâu dài.

- Hì hì… Cảm ơn chị Hồ Tiên!

Hạ Lạc vui vẻ ra mặt.

- Ai

Hạ Nạp Ân thầm than thở dài.

Cứ một trăm món hàng sẽ ưu đãi năm viên tinh thạch hung thú sơ cấp hạ đẳng, mức độ ưu đãi này thực sự thật rất nhỏ.

- Đi thôi, ta dẫn các ngươi đi Phố Buôn Bán tham quan một chút.

Bước chân của Hồ Tiên quyến rũ yêu kiều.

Mười lăm phút sau, Hồ Tiên dẫn theo anh em nhà họ Hạ đi qua cổng Úng Thành, trở lại Phố Buôn Bán.

- Chị Hồ Tiên, chúng ta muốn đi ăn một chút gì trước đã.

Hạ Lạc ôm bụng, cô có hơi đói bụng.

- Phố Buôn Bán có Mỹ Thực Lâu, quán mì, cửa hàng bánh bao…

Hồ Tiên hồn nhiên nói tên các tiệm.

Hạ Lạc nghi hoặc hỏi:

- Cửa hàng bánh bao là mua bán thứ gì ạ?

- Bán bánh bao, mùi vị rất ngon, đáng giá nếm một cái.

Hồ Tiên đề nghị.

- Vậy thì mua bánh bao nhé?

Hạ Lạc nghiêng đầu nhìn về phía anh trai.

Hạ Nạp Ân chiều chuộng gật đầu:

- Ừm, mua bánh bao.

Hắn luôn nghe lời em gái, không thể từ chối yêu cầu của em gái.

- Cửa hàng bánh bao ở bên kia.

Hồ Tiên giơ ngón tay thon dài chỉ vào vị trí của cửa hàng bánh bao.

Hạ Lạc kéo anh trai bước nhanh lên trước rồi dừng lại ở cửa hàng bánh bao.

- Hai vị quý khách muốn mua bánh bao sao?

Sau quầy, nhân viên bán hàng mặt đầy nhiệt tình.

- Bánh bao, bán như thế nào?

Hạ Lạc ngây thơ hỏi.

- Bánh nhân thịt, mỗi cái ba viên tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng.

Nhân viên phục vụ mỉm cười giới thiệu:

- Bánh nhân rau xanh, mỗi cái năm viên tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng.

- Bánh nhân thịt và bánh bao nhân rau xanh, mỗi thứ ta muốn hai cái.

Hạ Lạc nói với giọng trong trẻo.

Hạ Nạp Ân cảm thán một tiếng, đồ ăn ngon ở thành Huyền Vũ luôn luôn đắt.

Hắn lấy ra mười sáu viên tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng, đặt ở trên quầy cửa hàng bánh bao.

- Xin chờ một chút.

Nhân viên bán hàng lễ phép cười nói.

Cô ấy kiểm kê số lượng tinh thạch hung thú, sau khi bảo đảm số lượng chính xác mới thu lại tinh thạch hung thú.

Nhân viên này lấy ra túi giấy, mở lồng hấp lớn sau quầy lên, dùng chiếc kẹp gỗ gắp ra bốn cái bánh bao bỏ vào trong túi giấy.

- Tiểu thư, bốn cái bánh bao đây ạ.

Cô ấy đưa túi giấy đựng bánh bao qua quầy hàng.

Hạ Lạc không kịp chờ đợi mở túi giấy ra, đưa tay lấy ra một cái bánh bao trắng tinh, to cỡ nắm tay.

- Anh, cho ngươi nè.

Trước tiên, cô đưa bánh bao cho Hạ Nạp Ân. Sau đó mới cầm lấy cái bánh bao thứ hai.

- Ngao ô ~~

Hạ Lạc cắn một miếng bánh bao, phát ra âm thanh đáng yêu.

Vỏ bánh mềm mại vừa đưa vào miệng đã đậm đà mùi thịt, đây là một cái bánh bao nhân thịt.

- Ăn rất ngon…

Hạ Lạc phồng miệng, nhét nửa cái bánh bao vào trong miệng, lời nói mơ hồ không rõ.

- Ừm, lại mua bốn cái bánh bao nữa.

Hạ Nạp Ân đưa tay lấy ra tinh thạch hung thú, rõ ràng là bốn cái bánh bao không đủ cho hai người lấp đầy bụng.

Hạ Lạc lộ vẻ thỏa mãn nói:

- Bánh nhân rau xanh ăn cũng rất ngon.

Hồ Tiên tựa ở cạnh cửa, đôi mắt màu đỏ rực nhìn ra ngoài đường, có rất nhiều thương nhân ăn mặc giản dị đang ra vào các loại cửa hàng.

Bọn hắn chính là những thương nhân cùng ngồi Phi Điểu tới đây với anh em nhà họ Hạ, sau khi đăng ký ở Sơn Hải Quan, bọn hắn đi tới Phố Buôn Bán, mỗi người tản đi khắp nơi mua bán.

Bọn họ đi tới cửa ra vào cửa hàng, lấy ra đồ vật với mục đích trao đổi.

Nhưng bọn hắn lại bị yêu cầu chỉ có thể đi Trân Bảo Lâu, trước tiên phải đổi xương hung thú, da hung thú thành tinh thạch hung thú hoặc đồng Huyền Vũ, làm như vậy mới có thể tiến hành trao đổi ở Phố Buôn Bán.

- Ăn ngon thật.

Hạ Lạc cùng anh trai rời khỏi cửa hàng bánh bao, trong lòng còn ôm một cái túi giấy, bên trong chứa vài cái bánh bao.

- Tiệm đồ uống lạnh cũng không tệ, có thể đi uống ly trà sữa trân châu.

Hồ Tiên cười dịu dàng nói.

- Trà sữa trân châu?

Đôi mắt màu cam của Hạ Lạc nhìn về phía anh trai.

- Mua.

Hạ Nạp Ân không chút do dự nói.

Lần này, cô tới thành Huyền Vũ vốn là muốn dẫn em gái đến ăn ngon uống ngon, vì thế cha còn gọi hắn tới để cho thêm một khoản tinh thạch hung thú.

Năm phút sau, anh em nhà họ Hạ cầm một ly trà sữa trân châu trên tay, một hơi hút thấy đáy ly.

- Anh, ta còn muốn uống nữa.

Hạ Lạc làm nũng.

- Mua.

Hạ Nạp Ân sờ sờ túi tinh thạch hung thú, vẫn căng phồng như cũ.

Hồ Tiên nhếch miệng lên, hai anh em nhà họ Hạ vui vẻ liên tiếp mua.

- Nấc ~~

Hạ Lạc ợ một cái, hơi ngượng ngùng lấy tay che miệng.

- Ăn no chưa?

Hồ Tiên chớp chớp đôi mắt màu đỏ rực rồi hỏi.

- Uống no rồi.

Hạ Lạc hoạt bát nở nụ cười.

Với thực lực của cô mà nói, mới ăn có bốn cái bánh bao chỉ có thể coi là lửng dạ, sau đó lại uống hai ly trà sữa đã lấp đầy cái bụng.

- Vậy đi thôi, ta dẫn các ngươi đi xem lúa mì và bột mì một chút.

Hồ Tiên xoay người đi ra phía ngoài.

- Lúa mì và bột mì?

Hạ Lạc và anh trai liếc nhau, hai người vội vã cất bước đuổi theo bước chân của Hồ Tiên.

Trên phố buôn bán, Hồ Tiên thướt tha đi tới một cửa hàng mới mở.

Hạ Nạp Ân ngẩng đầu, nhìn lên bảng hiệu treo trên cửa của cửa hàng, viết có hai chữ to.

- Cửa hàng gạo?

Hạ Lạc nhẹ giọng đọc chữ trên tấm bảng.

- Vào đi.

Hồ Tiên đi vào cửa hàng.

- Đại nhân Hồ Tiên.

Nhân viên bán hàng trong tiệm vội vã đi ra nghênh tiếp.

Hồ Tiên khẽ hất hàm, nhẹ giọng hỏi:

- Ừm, ngày hôm nay có ai giao dịch không?

- Hồ Tiên đại nhân, ngày hôm nay tổng cộng có bốn khoản giao dịch.

Nhân viên bán hàng cười vui vẻ nói.

- Ừm, cũng không tệ lắm.

Môi đỏ mọng của Hồ Tiên khẽ nhếch.

Hạ Lạc và Hạ Nạp Ân đi vào cửa hàng.

Mặt tiền của Tiệm gạo không lớn, diện tích rộng dài tám mét, trong cửa hàng bày mười vại Lưu Ly chứa đồ, mỗi cái cao 1m5.

Bốn vị trí đầu là vại Lưu Ly chứa đầy bột mì màu xám trắng.

Sáu cái vại Lưu Ly còn lại đựng khoai lang đã sơ chế.

Cửa hàng gạo, tên như nghĩa, bán toàn những món chính.

Hạ Lạc chớp chớp con ngươi màu cam hiếu kỳ hỏi:

- Hồ Tiên tỷ tỷ, những thứ này chính là sản phẩm mới mà Mục Lương các hạ nói sao?

- Ừm, đây chính là bột mì.

Hồ Tiên khẽ gật đầu, đưa ngón tay ra xẹt qua bột mì màu trắng, để lại một vết tích.

- Bột mì, có thể ăn không?

Hạ Lạc theo bản năng hỏi.

Cô đi đến trước cái vại Lưu Ly, cúi đầu ngửi mùi vị của bột mì, chỉ có thể ngửi được một cỗ mùi lúa mạch đậm đà.

Không thể nói là dễ ngửi, nhưng cũng không khó ngửi.

- Đương nhiên có thể, nó được dùng làm bánh bích quy, cũng có thể làm bánh bao, còn có thể dùng để nấu canh lúa mì.

Hồ Tiên mị thanh nói.

Những công dụng này đều là những gì cô biết được từ cô gái tai thỏ.

- A, bánh bích quy và bánh bao đều được làm từ bột mì sao?

Hạ Lạc kinh ngạc lên tiếng, càng thêm tò mò.

Hồ Tiên gật đầu, giới thiệu:

- Phải, nguyên liệu bột mì, là một loại lúa mì thực vật.

- Thực vật làm thành bột mì, nếu như muốn giao dịch, sẽ rất đắt phải không?

Hạ Lạc nhỏ giọng thì thầm một câu.

Hạ Nạp Ân vỗ bả vai em gái, chậm tiếng hỏi:

- Hồ Tiên tiểu thư, bột mì này bán thế nào vậy?

- Một cân bột mì có giá mười miếng tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng.

Hồ Tiên giơ tay lên quơ quơ ngón tay thon dài, nhẹ nhõm nói:

- Mua càng nhiều sẽ càng nhận được giá ưu đãi.

- Một cân? Là bao nhiêu?

Hạ Nạp Ân hơi động lòng, giá của giao dịch này cũng không thấp.

- Khách nhân, một muỗng đầy như thế này vừa bằng một cân.

Nhân viên bán hàng lấy một dụng cụ làm bằng pha lê ra, giống một cái thìa lớn, dung tích của nó, vừa hay đủ một cân bột mì.