Chương 540 Đạo Đức Hắn có thể thấy được, người sống ở thành
Huyền Vũ, mỗi người đều rất hạnh phúc.
- Không cách nào so sánh được…...
Tứ trưởng lão âm thầm thở dài, Ốc Đảo thật sự không cách nào so sánh được với thành Huyền Vũ.
Hai mươi phút sau.
Nguyệt Thấm Lan dẫn hai người tới cổng trường học.
Cô ưu nhã nói:
- Nơi này chính là trường học, nơi cho trẻ em đi học biết chữ.
- Có thể vào không?
Ánh mắt của Tứ trưởng lão mang theo hỏi thăm.
- Có thể.
Cô thuận miệng đáp, ưu nhã đi vào trường học.
- Trường học đã thay đổi.
Bối Nhĩ Liên nhẹ giọng tự nói.
Cô nhớ tới lần trước tới Thành Huyền Vũ, trường học vẫn còn bên trong khu dân cư, khi đó chỉ có một dãy nhà lầu.
Ba người đi vào trường, tự giác thả nhẹ bước chân, đi về phía tầng gần nhất.
Còn chưa tới gần, bên tai đã truyền đến âm thanh đọc đồng thanh.
- Chuyện tuy nhỏ, chớ làm mà không có sự cho phép. Vật tuy nhỏ, chớ lấy cắp. Còn trẻ, thì phải biết chăm chỉ. Anh là bạn, em thì…...
Trong lớp học, Y Lệ Y tay cầm sách giáo khoa, đứng trên bục giảng nghe học sinh đọc chậm.
Ngoài cửa, nhóm Nguyệt Thấm Lan ngừng chân quan sát.
Tứ trưởng lão lơ ngơ, kinh ngạc hỏi:
- Các hạ, bọn nhỏ học cái gì vậy?
- Đó là Đạo Đức.
Âm thanh của Nguyệt Thấm Lan bình tĩnh nói.
- Đạo đức?
Tứ trưởng lão với Tam trưởng lão liếc nhau, mặt mũi tràn đầy mờ mịt.
Mặc dù hai người không hiểu, nhưng nghe một hồi, cảm thấy những câu kia rất có ý nghĩa, đáng để cẩn thận nghiên cứu.
- Đại khái chính là dạy bọn nhỏ cách đối nhân xử thế như thế nào, tại sao phải đối xử tốt với người thân bạn bè.
Lời của cô cực sâu sắc, kì thực là lặp lại y đúc lời của Mục Lương.
-......
Khóe mắt của Tứ trưởng lão giật giật, lời giải thích này vẫn làm cho người ta khó hiểu.
Bối Nhĩ Liên kinh ngạc hỏi: