← Quay lại trang sách

Chương 541 Thủ Đoạn Lôi Kéo

Người

- Những đứa trẻ đến từ Ốc Đảo cũng phải học những thứ này?

- Đương nhiên, phải học từ điều cơ bản nhất.

Nguyệt Thấm Lan nghiêm túc gật đầu.

Trong lòng của Bối Nhĩ Liên vô cùng chấn động, trong lòng càng ngày càng cảm kích với Mục Lương.

Âm thanh của Tứ trưởng lão khàn khàn hỏi:

- Trừ những điều này ra, còn có thể học cái gì?

Nguyệt Thấm Lan hai tay bắt chéo trước người, dịu dàng nói:

- Còn phải học vẽ, học ca hát, học làm nông các loại, có rất nhiều thứ phải học.

Hai vị trưởng lão há to miệng, có chút bị giật mình, nhiều kiến thức như vậy, bọn nhỏ học được hết sao?

Y Lệ Y phát hiện có ba người bên ngoài phòng học, thế là ra hiệu bọn nhỏ tiếp tục đọc, sau đó đặt sách giáo khoa xuống bàn, đi ra bên ngoài.

Cô ôn nhu hỏi:

- Chị Thấm Lan, có chuyện gì không?

Nguyệt thấm Lan thanh nhã nói:

- Chờ thêm hai ngày, sẽ có một nhóm trẻ mới nhập học, cần ngươi sắp xếp một chút.

- Có bao nhiêu người đâu?

Y Lệ Y dùng ánh mắt tò mò, đánh giá hai vị trưởng lão.

- Một trăm hai mươi ba người.

Bối Nhĩ Liên nói khẽ.

- Một trăm hai mươi ba đứa trẻ, vậy sẽ chia thành ba lớp, mỗi lớp bốn mươi mốt người.

Y Lệ Y duỗi ra ngón tay tính toán đơn giản.

Mặt của cô lộ vẻ khó xử, ngước mắt thấp giọng nói:

- Chị Thấm Lan, nhiều đứa trẻ như vậy, không đủ giáo viên.

- Ta sẽ nói với Mục Lương, đến lúc đó để cho anh ấy đến dạy cho bọn nhỏ hai tiết một buổi.

Cô chớp chớp mắt, biểu cảm như hỏi ngươi hiểu không?

- Ta hiểu.

Y Lệ Y cười tươi như hoa, đáp lại.

- Mục Lương các hạ cũng sẽ lên lớp dạy cho các đứa trẻ?

Mặt mũi của Bối Nhĩ Liên tràn đầy kinh ngạc.

Thân là người đứng đầu một thành, sẽ đến dạy học cho trẻ con?

- Đương nhiên, Mục Lương biết rất nhiều kiến thức so với chúng ta, bọn nhỏ rất thích lớp của anh ấy.

Y Lệ Y nghiêm túc nói.

Bối Nhĩ Liên nhìn chằm chằm hai con ngươi của Y Lệ Y, phát hiện lời của đối phương là thật, cũng không có chút nghi ngờ nào nữa.

Thực lực của thành chủ thành Huyền Vũ rất mạnh, lại có kiến thức uyên thâm, cậu ấy thật sự hoàn mỹ như vậy?

- Tốt, ngươi tiếp tục lên lớp đi.

Nguyệt Thấm Lan nhếch lông mi lên, ra hiệu.

- Được.

Y Lệ Y mỉm cười gật đầu ra hiệu, quay người trở về phòng học.

Cô nhìn về phía hai vị trưởng lão, con mắt màu xanh nước biển lấp lóe, ánh mắt không rõ nói:

- Trường học cũng đã tham quan, bây giờ đi Viện Mồ Côi.

- Được, làm phiền phức các hạ dẫn đường.

Bối Nhĩ Liên khách khí nói.

Cô thì mỉm cười, quay người đi ra phía ngoài.

Hai vị trưởng lão đuổi kịp, rời khỏi trường học, đi về phía đường Mậu thứ nhất.

Sau mười mấy phút, 3 người đi tới ngoài cổng Viện Mồ Côi.

Cánh cổng đang khép thờ, không có được gài lại.

Cót két…...

Nguyệt Thấm Lan đẩy cửa vào, đi vào bên trong.

Trong viện rất yên tĩnh, không có ai.

- Người đâu?

Lông mày nhỏ nhắn của Nguyệt Thấm Lan nhấp nháy một cái, cất bước đi về dãy nhà lầu bên trái.

- Chị Thấm Lan, ta ở đây.

Mễ Á từ trong nhà lầu đi ra, tới nghênh đón.

Nhìn thấy Bối Nhĩ Liên với Tứ trưởng lão, cô ấy vội vàng cung kính hành lễ:

- Gặp qua sư phụ, Tứ trưởng lão.

- Đang làm gì đấy?

Nguyệt Thấm Lan dịu dàng hỏi.

Mễ Á cố gắng nhỏ giọng nói:

- Bọn nhỏ vừa ăn no xong đang ngủ, ta đang chuẩn bị đi lên Trung Ương tìm Mễ Nặc.

Cô ấy sẽ ở lại thành Huyền Vũ, còn chưa thông báo cho thiếu nữ tai thỏ, thừa dịp bọn trẻ ngủ, định đi tìm nói cho em gái biết.

- Vậy đợi chút nữa cùng ta trở về Cung điện.

Nguyệt Thấm Lan như rất thân quen kéo tay cô gái tai mèo, hiền lành nói:

- Bây giờ, mang bọn ta đi nhìn bọn nhỏ một chút.

- Được.

Con mắt màu đỏ tươi của Mễ Á lấp lóe, có chút không được tự nhiên.

Tam trưởng lão nhìn hai người một cái, có cảm giác như đồ đệ bị cướp đi.

Đám người đi về dãy nhà cao tầng bên trái, đi qua nhà ăn lầu một, bước lên bậc thang đi tới lầu hai.

Cót két…...

Cô gái tai mèo nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng thứ nhất, có thể s nhìn thấy bên trong có bốn chiếc giường gỗ hai tầng, có 8 đứa trẻ đang ngủ.

Bối Nhĩ Liên với Tứ trưởng lão thả nhẹ cước bộ, đi vào bên trong quan sát tình huống mấy đứa trẻ đang ngủ say.

Khi bọn họ nhìn thấy từng gương mặt nhỏ trắng nõn sạch sẽ, có chút sững sờ, những đứa trẻ này thật sự được Ốc Đảo đưa tới?

- Bọn nhỏ đều được tắm rửa, cho nên trắng hơn rất nhiều.

Mễ Á nhỏ giọng giải thích một câu.

-...... Như vậy.

Da mặt của Tứ trưởng lão rút rút, xa xỉ đến nỗi dùng nước rửa tắm?

Hắn cúi đầu nhìn thân thể của mình, đã quên bao lâu không tắm rửa.

- Đi thôi, chớ quấy rầy bọn nhỏ.

Nguyệt Thấm Lan dùng ngữ điệu nhỏ nhẹ nói.

Tứ trưởng lão nhìn thêm một chút, trong lòng khẽ thở dài, những đứa trẻ này cũng coi như đã khổ cực thời gian, bây giờ có thể sống tốt hơn.

Đám người rời khỏi, lại đi nhìn những đứa trẻ những căn phòng khác, cuối cùng mới rời khỏi Viện Mồ Côi.

Ở cổng Viện mồ côi.

Tứ trưởng lão nhìn về phía Bối Nhĩ Liên, khuôn mặt nghiêm túc nói:

- Tam trưởng lão, vấn đề nghiên cứu thực vật xanh ở thành Huyền Vũ, còn có những đứa trẻ kia đều giao cho ngươi.

- Yên tâm đi.

Bối Nhĩ Liên chậm rãi gật đầu.

- Ài?

Lúc này, Mễ Á mới phản ứng lại, ngạc nhiên hỏi:

- Sư phụ muốn ở lại sao?

- Đúng vậy, ta muốn dẫn đầu làm nghiên cứu, có rảnh sẽ đến nhìn bọn nhỏ.

Ánh mắt của Bối Nhĩ Liên nhu hòa nói.

Cô sợ mình rời đi, lần sau lúc trở lại, nghe được là những nhân viên nghiên cứu kia vì đào trộm cây xanh mà bị giết chết.

- Vâng.

Khuôn mặt của Mễ Á cười tươi hơn.

- Ta đi đây.

Tứ trưởng lão khoát tay, quay người rời đi.

Chờ trở lại Ốc Đảo, hoàn thành giao dịch nước, Ốc Đảo sẽ trôi đi.

..........

Sáng sớm tinh mơ, trên bầu trời vạn dặm mây xám.

Ầm ầm…...

Rùa Đen ngủ say bỗng thức tỉnh, đồng thời còn có cư dân bên trong thành Huyền Vũ thức dậy, bắt đầu một ngày mới.

Phía trước Sơn Hải Quan, trên Ốc Đảo.

- Lại di chuyển.

Tứ trưởng lão đứng biên giới bên tường thành, nhìn xuống mặt đất dưới chân đang được nâng lên từ từ.

Ốc Đảo như ‘Nước lên thì thuyền lên’, dâng vươn lên cao theo Rùa Đen.

Vốn hôm qua, Ốc Đảo sẽ rời đi thành Huyền Vũ, về sau vì chuyện giao dịch nước, cùng với Tứ trưởng lão tạm thời đột phá, nên chậm trễ.

Sau khi Tứ trưởng lão uống mấy chén trà Tinh Thần loại đặc biệt, tối hôm đó liền thành công đột phá, tiến vào hàng ngũ cấp 7 trung cấp.

- Nên rời đi rồi.

Tứ trưởng lão nhìn ra xa khu ngoại thành thành Huyền Vũ, lại nhìn về phía bức tường lưu ly to lớn kia.

Trong lòng hắn đang cảm khái, nếu không phải vì Ốc Đảo quá nghèo, cũng có thể xây một bức tường pha lê cản gió lớn như vậy.

Tứ trưởng lão nhảy xuống tường thành, đặt tay vào đầu gỗ trên sàn nhà, hơi chuyển động ý nghĩ một chút, phát động năng lực, làm cho ‘Neo’ giữa Ốc Đảo với thành Huyền Vũ tách nhau ra.

Vào giữa trưa, thành Huyền Vũ sẽ đến thành Tương Lai, Ốc Đảo phải rời đi trước thời điểm đó.

Cót két…...

Sau khi ‘Neo’ liên tiếp được cắt ra, tốc độ của Ốc Đảo từ từ tăng nhanh, chậm rãi rời xa Tiểu Huyền Vũ .

Bên trên Sơn Hải Quan, Vệ Cảnh ngửa mặt lên, nhìn Ốc Đảo bay lên trời cao.

Khi Ốc Đảo bay vào trong đám mây, huyễn ảnh vô hình che chắn toàn bộ tòa thành lớn, nó lại một lần biến thành đám mây màu xám, theo gió mà động.

Ở Phố Buôn Bán.

- Đi thôi.

Lan Đế thu lại ánh mắt đang nhìn về phía bầu trời.

Cô quay người nhìn về phía cửa hàng sau lưng mình, ở đây sẽ là điểm liên lạc của Ốc Đảo.

Lan Đế đi vào bên trong, là một khoảng trống rỗng, diện tích tầm hai mươi mét vuông, lại có hai tầng.

Sau này, cô sẽ ở chỗ này.

- Muốn tìm người Xưởng Trang Trí đến giúp đỡ hay không?

Lan Đế đưa tay sờ vào túi, bên trong chỉ có mười mấy viên tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng, chỉ sợ là mua trọn bộ đồ gia dụng đều không đủ.

- Làm sao bây giờ, ta còn muốn ăn cơm…...

Khuôn mặt của Lan Đế hiện lên tia đau khổ.

Cô liền quay đầu nhìn về phía cửa hàng bên cạnh là Mỹ Thực Lâu.

Trong mắt của cô lóe lên tia sáng, lẩm bẩm câu:

- Ta có thể làm việc cho Mục Lương, chắc anh ấy sẽ đồng ý?

- Hắc hắc…... Bây giờ, đi hỏi một chút, còn có thể có một bữa sáng.

Lan Đế cười cười, quay người đóng cửa tiệm, hào hứng chạy về hướng Úng thành.

Đi tới trước cổng Úng thành, cô lấy ra thẻ căn cước tạm thời, thành công tiến vào khu ngoại thành.

Thẻ căn cước tạm thời chỉ có thể dùng chứng minh thân phận, có thể miễn phí giá vào thành ở ba cứ điểm với Úng thành.

Cô đi vào ngoại thành, rung thân biến thành phi ưng, vỗ cánh bay về phía khu Trung Ương.

Hai phút sau.

Đến trước cổng đi vào Trung Ương, thiếu nữ tóc nâu vội vàng thu cánh rơi xuống đất, biến trở về hình người.

- Suýt nữa quên mất, không thể bay thẳng vào bên trong.

Lan Đế nghĩ mà sợ hãi, thở ra một hơi.

Cô nhìn về phía cánh cổng trên cao, hộ vệ canh gác khu vực Trung Ương vừa vặn thu lại súng ngắm, ánh mắt nhìn về phía Lan Đế mang theo tia cảnh giác.

Nếu như cô gái tóc nâu không có hạ xuống, hộ vệ sẽ nổ súng ngay.

- Khụ khụ, ta tới tìm Mục Lương.

Lan Đế đi lên trước, lấy ra thẻ căn cước tạm thời.

A Mạn đi lên trước, kiểm tra cẩn thận thân thể của cô và quần áo trên người, bảo đảm không có giấu vũ khí với vật phẩm nguy hiểm, mới nghiêng người cho phép đi qua.

- Cuối cùng, cũng được tiến vào.

Lan Đế thở ra một hơi.

Cô đi về hướng dẫn lên Cung điện, vừa đi vừa thưởng thức cảnh đẹp xung quanh.

Lần thứ nhất, tự mình tiến vào khu Trung Ương, chợt có cảm giác hưng phấn khó hiểu.

Bảy tám phút sau.

Lan Đế đi tới trước Cung điện, quen cửa quen nẻo đi vào sảnh chính, ngửi được mùi thơm của món ngon bay tới.

- Vừa lúc đang dùng bữa sáng?

Đôi mắt xinh đẹp của cô sáng lên, tới đúng lúc.

- Ài nha nha, Lan Đế, em tới đây có chuyện gì vậy?

Một âm thanh quyến rũ truyền đến.

Hồ Tiên mặc chiếc váy dài xẻ tà cao, bước uốn éo đi tới sảnh chính.

- Chị Hồ Tiên.

Con mắt màu hổ phách của Lan Đế hơi né tránh, không dám nhìn thẳng Hồ Tiên, nhỏ giọng nói:

- Ta tới tìm Mục Lương.

- Tìm Mục Lương có chuyện gì à?

Hồ Tiên đi tới trước mặt Lan Đế, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mấy sợi lông trên vành tay cô.

- Ta muốn tìm một công việc ở Phố Buôn Bán.

Lan Đế nho nhỏ tiếng nói.

Lông mày nhỏ nhắn của Hồ Tiên khẽ nhếch lên, cơ thể nghiêng về phía trước, buồn cười nói:

- Ta là người quản lý Phố Buôn Bán, ngươi tìm việc làm không phải nên tìm ta sao?

- Ài ài ài…... Đúng nha!

Lan Đế bỗng nhiên ngẩng đầu lên, con mắt màu hổ phách tỏa sáng lấp lánh.

Cô cắn lấy môi dưới, tội nghiệp nhìn qua Hồ Tiên.

- Viện Ca Kịch còn thiếu một người bán vé, có hứng thú không?

Ngón tay của Hồ Tiên quơ quơ.

- Có thể, không có vấn đề.

Lan Đế vui vẻ vội vàng gật đầu như sợ Hồ Tiên đổi ý.

Hồ Tiên trêu ghẹo nói:

- Đãi ngộ và phúc lợi, ta đều chưa nói đến, ngươi đã đồng ý?

- Có ăn có uống là tốt rồi.

Lan Đế dõng dạc đáp

Hồ Tiên yêu mị nói:

- TIền lương mỗi tháng là một trăm đồng Huyền Vũ, ăn cơm ở Mỹ Thực Lâu còn có thể được giảm 20%.

- Ài, tốt như thế?

Lan Đế trừng lớn con mắt màu hổ phách.

- Làm càng lâu, đãi ngộ càng tốt.

Hồ Tiên đưa tay búng về cái trán của Lan Đế, kiều mị nói:

- Làm tròn một năm, tiền lương mỗi tháng ít nhất sẽ được tăng thêm hai mươi đồng.

Lan Đế nghe vậy cười rất rạng ngời, một năm sau tiền lương mỗi tháng là một trăm hai mươi đồng, một năm có thể có được tăng thêm 240 đồng.

- Ta sẽ làm việc thật chăm chỉ.

Cô nắm lại đôi tay nhỏ, tràn đầy động lực nói.

Đãi ngộ của thành Huyền Vũ tốt hơn rất nhiều so với Ốc Đảo, đây chính là thủ đoạn lôi kéo người.

Hồ Tiên nhếch miệng lên, đãi ngộ tốt như vậy, sau này Lan Đế còn có thể cam lòng rời đi, trở về Ốc Đảo sao?

Mục Lương cùng Nguyệt Thấm Lan đi vào sảnh chính, dùng giọng ôn hòa hỏi:

- Các ngươi đang nói chuyện gì vậy?

- Lan Đế muốn tìm một công việc ở Phố Buôn Bán, ta đã sắp xếp xong rồi.

Hồ Tiên chớp chớp con mắt màu đỏ rực.

- Ừ, ngươi sắp xếp cho tốt.

Mục Lương cười cười.

- Ăn sáng chưa, có muốn ở lại ăn điểm tâm không?

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã phát ra mời.

- Được.

Lan Đế xấu hổ gật đầu, cô chính là đến ăn chực nha.

Đám người đi vào phòng ăn, vừa chia nhau ngồi xuống, tiểu hầu gái đã bưng tới món ăn nóng hổi.

- Lan Đế cũng tới nha.

Mễ Nặc hồn nhiên chào hỏi.

- Chào buổi sáng.

Lan Đế ngẩng đầu đáp lại.

Mục Lương nghiêng đầu nhìn về phía thiếu nữ tai thỏ, dịu dàng hỏi:

- Mễ Á đâu?

Mễ Nặc cười tươi như hoa giải thích:

- Chị muốn ở lại Viện Mồ Côi, chăm sóc những đứa trẻ kia.

Kể từ khi cô gái tai thỏ biết cô gái tai mèo tạm thời không rời đi, lúc nào cũng tươi cười vui vẻ.

Mục Lương ấm áp nói:

- Thấm Lan, tuyển thêm mấy người đến hỗ trợ họ.

- Ừ.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu ra hiệu đã biết.