Chương 614 Linh Khí
Không Có Tình Cảm.
- Khụ khụ, ta ngăn không được.
Tạp Nhi Y ho khan, trong lòng bàn tay lưu lại một dấu vết hình tròn.
- Lão là Giác Tỉnh Giả?
Thái Khả Khả đứng dậy hỏi, vẻ mặt nghiêm túc.
Cô nhìn không thấu thực lực của ông lão này, điều này đồng nghĩa với việc thực lực của đối phương ở trên mình.
- Đương nhiên.
Ông lão ngạo nghễ nâng cằm lên.
Thái Khả Khả kinh ngạc hỏi:
- Năng lực thức tỉnh của ngươi là gì?
- Tuyệt Đối Mệnh Trung.
Ông lão thuận miệng đáp.
- Tuyệt Đối Trúng Mục Tiêu?
Thái Khả Khả ngoẹo đầu, cái hiểu cái không.
Ông lão chống gậy xuống đất, khàn khàn nói:
- Nha đầu, ngươi đã đáp ứng ta rồi, bây giờ có thể để ta gia nhập Không quân chưa?
- Ta sẽ đi báo cáo với thành chủ đại nhân, có để ngươi gia nhập hay không thì phải để thành chủ đại nhân định đoạt.
Thái Khả Khả buông tay hồn nhiên nói.
- Ngươi lừa ta?
Ông lão trừng mắt, dựng râu hỏi.
- Đúng vậy.
Thái Khả Khả thành thật gật đầu.
Ông lão sửng sốt một chút, mặt đen nói:
- Ngươi quả là một người thành thật.
- Ta không gạt người.
Thái Khả Khả cười lộ ra lúm đồng tiền.
-.....
Mặt ông lão càng đen hơn, vừa rồi ai mới lừa hắn hả?
- Cho lão đi Thiên Cức Quan nhậm chức canh gác đi.
Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, Ngôn Băng từ ngoài cửa bước tới.
Cô dự định để ông lão tiến vào Không Quân trước, tiếp đó báo cáo tình huống với Mục Lương, xem coi xử lý như thế nào thì mới tiếp tục an bài.
Khôi giáp năm màu khiến ông lão nhìn vài lần.
- Đội trưởng Ngôn Băng.
Mấy người Thái Khả Khả vội vàng vấn an.
Ông lão hơi híp mắt, đánh giá cô gái tóc tím từ trên xuống dưới.
- Ngươi là đội trưởng Không quân?
Ông lão khàn khàn hỏi.
- Không phải.
Ngôn Băng bình tĩnh lắc đầu.
- Vậy ngươi có thể quyết định chuyện Không quân sao?
Ông lão nghi ngờ hỏi.
Ngôn Băng bình tĩnh đáp:
- Ngươi cũng có thể đi gặp thành chủ đại nhân với ta.
- Không được, ta làm người canh gác là được, có một ngụm cơm là tốt rồi.
Ông lão vội vàng lắc đầu.
Lão già rồi, chỉ muốn tìm một chỗ nhàn nhã sống qua ngài, không muốn đi ra ngoài mạo hiểm.
- Được, ngươi tới Thiên Cức Quan báo cáo đi.
Ngôn Băng bình tĩnh đáp, sau đó chuẩn bị quay người rời đi.
Cô phải về Khu Vực Trung Ương hồi báo tình huống cho Mục Lương, cần phải điều tra về thân phận của ông lão kì lạ này.
Cô nhớ tới cái gì, chợt dừng bước rồi quay người hỏi:
- Thực lực của ngươi ở cấp mấy?
- Cấp 7 mà thôi, quá yếu.
Ông lão cười ha ha.
-.....
Đôi mắt màu tím của Ngôn Băng co rụt, thân phận của ông lão trước mắt tuyệt đối không đơn giản.
Rõ ràng là cường giả cấp 7, nói là ở trên trăm triệu người cũng không quá, tại sao lão lại đòi tiến vào Không quân?
Ngôn Băng hơi híp mắt, tò mò hỏi:
- Có thể nói cho ta biết thân phận của lão là gì không?
- Ta từng là thợ săn ngâm du, bọn họ đều gọi ta là Hoa lão.
Hoa lão cười ha ha đáp.
Lão là thợ săn ngâm du, nhưng mà bị thương, hiện giờ không còn ý định tiếp tục mạo hiểm nữa.
(Ngâm du – 吟游: người hát rong, nhà thơ du hành).
Lão quyết định ở tại thành Huyền Vũ hoàn toàn vì nhìn trúng hoàn cảnh nơi này, thích hợp chữa thương và dưỡng lão, cũng không có ác ý gì khác, cho nên không sợ bị người khác biết thân phận và lai lịch.
- Hoa lão…...
Ngôn Băng yên lặng nhớ kỹ, quay người rời đi.
Hoa lão nhìn cô gái tóc tím biến mất, quay đầu nhìn về Thái Khả Khả:
- Nha đầu, Thiên Cức Quan đi đường nào?
- Ngươi ngồi bên cạnh đi, tối nay ta sẽ dẫn ngươi đi.
Thái Khả Khả thuận miệng đáp.
Lộc cộc…...
Tạp Nhi Y nuốt nước miếng, ông lão này là cao thủ cấp 7?
Để cho cao thủ cấp 7 làm người canh gác Thiên Cức Quan?
- Được rồi.
Hoa lão không thèm để ý khoát tay, run rẩy đi sang một bên, ngồi xuống một cái ghế gỗ.
Tạp Lý tiến đến bên cạnh cô gái tóc biếc, hạ giọng nói:
- Phó đội trưởng, vị Hoa lão này không đơn giản.
- Không sao cả, ta không có hứng thú.
Thái Khả Khả thuận miệng đáp.
-..... Tốt thôi.
Tạp Lý ngượng ngập, lấy tính cách của đội phó, không thèm để ý mới là bình thường.
…………
Khu Trung Ương, bên trong Cung điện, cốc cốc,
- Đại nhân.
Ngôn Băng tháo mũ xuống, gõ cửa thư phòng.
- Vào đi.
Giọng Mục Lương nhẹ nhàng truyền ra.
Cọt kẹt,
Ngôn Băng đẩy cửa đi vào, thấy Mục Lương đang lật xem Du Ký Mạo Hiểm Lai Phúc tập 3.
- Chuyện gì?
Mục Lương để sách xuống, ánh mắt rơi vào trên người thiếu nữ tóc tím.
- Thành chủ, hiện trường Không Quân báo danh xuất hiện một lão nhân kỳ quái, tự xưng là Hoa lão.
Ngôn Băng kể lại mọi việc liên quan đến Hoa lão.
- Hoa lão rất thú vị, cho người ta đi điều tra một chút.
Con ngươi màu đen của Mục Lương lóe lên.
- Vâng.
Ngôn Băng nghiêm túc lên tiếng.
Đôi môi màu hồng phấn của cô khẽ nhếch, hỏi:
- Vậy Hoa lão kia, phái người nhìn chằm chằm sao?
- Không cần, ta sẽ bảo Ong Chúa nhìn chằm chằm lão.
Mục Lương lạnh nhạt nói
Thiên Cức Quan nhiều ong thợ như vậy, bọn họ chính là thám tử tốt nhất.
- Đã biết.
Ngôn Băng như có điều suy nghĩ gật đầu.
- Đi đi, điều tra rõ lai lịch của lão.
Mục Lương khoát tay áo
- Vâng.
Ngôn Băng hành lễ một cái, xoay người rời khỏi.
- Tuyệt đối trúng mục tiêu, năng lực rất thú vị, cực kỳ thích hợp dùng cung và súng ngắm.
Mục Lương cảm thán một tiếng, cầm lấy du ký mạo hiểm tiếp tục lật xem.
Quyển Du Ký Mạo Hiểm Lai Phúc tập 3 nhắc đến tin tức ba tòa thành lớn.
Thành Ngự Thổ, một thành phố lớn do gia tộc Vũ Thị khống chế, thành chủ là cao thủ cấp 8.
Dân cư thành phố này có khoảng chừng bảy chục ngàn người, cũng là một thành lớn khan hiếm nguồn nước.
- Không có nguồn nước?
Mục Lương kinh ngạc chớp mắt.
Không có nguồn nước làm sao xây dựng thành phố lớn, còn tụ tập nhiều người như vậy?
Anh mang theo nghi hoặc, lật qua trang kế tiếp.
Mục Lương liếc mấy cái, đọc nội dung viết, nhất thời hiểu ra.
- Thì ra là thành lớn do kẻ trộm xây nên.
Con ngươi màu đen của anh lóe lên.
Nước trong thành sử dụng, chắc là dựa vào ăn trộm giành được!
Mục Lương nhếch lên khóe môi, lạnh nhạt nói:
- Nghề ăn trộm, chắc rất giàu có nhỉ?
Thành Ngự Thổ, thành chủ sở hữu năng lực khống chế đất đá, theo lời truyền là do gia tộc truyền lại.
Trong thành Ngự Thổ rất hỗn loạn, lúc vào thành đều phải lưu ý tài sản của bản thân, nếu không không cẩn thận rất dễ bị trộm đi.
- Một tòa thành thú vị.
Mục Lương yên lặng ghi nhớ thành Ngự Thổ ở trong lòng.
Anh mở ra trang kế tiếp của quyển du ký, là thông tin về một thành phố lớn khác.
Cộc cộc cộc,
Lúc này, cửa thư phòng lần thứ hai bị gõ.
- Vào đi.
Mục Lương không ngẩng đầu lên tiếng.
- Đại nhân, tiểu thư A Đát Trúc cùng Gỉa Lỗ các hạ của thành Tương Lai muốn gặp ngài.
Vệ Ấu Lan yếu ớt nói.
Mục Lương nghe vậy ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói:
- Để bọn họ vào đi!
- Vâng
Vệ Ấu Lan rời khỏi thư phòng, quay lại phòng liên lạc, truyền lại tin tức cho Úng Thành.
Đôi mắt của Mục Lương tiếp tục lật xem du ký mạo hiểm.
Nửa giờ sau, cửa thư phòng lần thứ ba bị gõ vang, A Đát Trúc với Gỉa Lỗ đi vào trong.
- Mục Lương các hạ.
A Đát Trúc với Gỉa Lỗ cung kính khom lưng hành lễ
- Nói đi, lần này đến vì chuyện gì?
Mục Lương khép lại quyển sách, bưng lên tách trà nóng nhấp một miếng.
- Lần này tới chào hỏi, chủ yếu vì truyền lại ý của hai vị trưởng lão.
A Đát Trúc cung kính đáp:
- Thành Tương Lai chúng ta nguyện ý hợp tác lâu dài với thành Huyền Vũ, đồng ý mở phòng bán vé máy bay Huyền Vũ.
- Vậy chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ.
Mục Lương mỉm cười.
- Còn có một việc, là liên quan tới tài liệu thú Lục Phù.
A Đát Trúc khẽ nhếch bờ môi, tiếp tục nói:
- Dự tính lần sau thời điểm máy bay Huyền Vũ đến thành Tương Lai Thành, có thể tiến hành giao dịch.
- Bây giờ không có?
Ngón tay của anh gõ bàn một cái.
- Vâng.
A Đát Trúc thành thật trả lời.
- Được rồi.
Mục Lương chậm rãi gật đầu.
Anh nhìn về phía hai người, bình tĩnh hỏi:
- Còn có chuyện khác sao?
- Mục Lương các hạ…..
A Đát Trúc muốn nói lại thôi mím môi một cái.
- Nếu không có gì thì có thể rời đi!
Sắc mặt của Mục Lương bình tĩnh đáp.
- Mục Lương các hạ, ta muốn gia nhập vào thành Huyền Vũ các ngươi.
A Đát Trúc nhắm mắt nói
- Còn có ta.
Gỉa Lỗ vội vã phụ họa một tiếng.
- Ồ?
Mục Lương kinh ngạc chớp mắt, cảm giác hứng thú hỏi:
- Vì sao?
- Không biết Mục Lương các hạ có biết kế hoạch Linh Khí Hóa Cơ Thể Người hay không?
Biểu cảm trên mặt A Đát Trúc nghiêm túc nói.
- Nói một chút thử xem.
Hai mắt của anh híp lại, thân thể dựa vào ghế sau lưng, hai tay khoanh đặt ở mặt bàn.
- Thành Tương Lai có một kế hoạch, chính là biến con người thành linh khí, dựa dựa vào tinh thạch hung thú để sống, có thể thoát khỏi nhu cầu ăn và uống của cơ thể, trên lý thuyết có thể sẽ sống mãi.
A Đát Trúc trầm giọng nói.
- Ừm, tiếp tục.
Mục Lương rất bình tĩnh.
-...
A Đát Trúc hơi sửng sốt, phản ứng của Mục Lương thật sự quá bình tĩnh.
Cô ta suy nghĩ một chút, lập tức hiểu, cười khổ nói:
- Xem ra Mục Lương các hạ đã biết từ trước.
Anh từ chối cho ý kiến cười cười.
Cô ta hít sâu một hơi, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Mà kế hoạch này sắp thành công.
Con ngươi của Mục Lương hơi trừng lớn, kinh ngạc hỏi lại:
- Thật?
- Vâng.
Gỉa Lỗ chắc chắc gật đầu.
- Thú vị, không nghĩ tới thật sự thành công.
Ánh mắt của Mục Lương lóe lên ánh sáng, trong lòng vô cùng kinh ngạc, người thực sự có thể biến thành linh khí sau đó tiếp tục sống à?
- Sau khi kế hoạch thành công, chúng ta sẽ là nhóm người đầu tiên được chọn để cải tạo thành linh khí.
A Đát Trúc trầm thấp kể.
Gỉa Lỗ nói tiếp, giọng khổ sở:
- Chúng ta không muốn biến thành linh khí, chỉ có thể rời khỏi thành Tương Lai.
- Biến thành linh khí có thể sống mãi, không tốt sao?
Mục Lương cười cười nhìn hai người.
- Không tốt.
Hai người không chút do dự lắc đầu.
A Đát Trúc u oán nói:
- Sau khi biến thành linh khí, biết mất đi khứu giác, vị giác, xúc giác, là linh khí không có cảm tình, chúng ta cũng không muốn sống như thế.
- Nên các ngươi muốn tìm thành Huyền Vũ làm nơi nương tựa?
Mục Lương hiểu quyết định của hai người.
A Đát Trúc với Gỉa Lỗ xấu hổ gật đầu, đây coi như là trốn tránh, dễ dàng khiến người ta kiêng kỵ.
-...
Đôi mắt của Mục Lương rơi vào im lặng, thực lực của hai người đều ở cấp 6, thành Huyền Vũ chỉ còn thiếu nhân tài như vậy.
Anh gằn từng chữ:
- Gia nhập Huyền Vũ Thành có thể, nhưng cần ký một cái khế ước.
- Khế ước?
Vẻ mặt của A Đát Trúc và Gỉa Lỗ mờ mịt.
- Mục Lương các hạ, chúng ta không hiểu khế ước này là cái gì?
Gỉa Lỗ cười khan nói.
- Một loại khế ước để các ngươi không phản bội cũng không làm hại lợi ích của thành Huyền Vũ.
Mục Lương cười cười, nói bổ sung:
- Nếu không, sẽ để cho các ngươi sống không bằng chết.
- Chuyện này…
A Đát Trúc khẽ nhếch môi, biết đối phương vẫn có phòng bị với bọn họ.
Cô ta cúi đầu suy nghĩ một hồi, sau đó kiên định nói:
- Ta đồng ý.
Muốn thoát khỏi thành Tương Lai, gia nhập Huyền Vũ Thành là lựa chọn tốt nhất, dù sao mình cũng dùng thân phận người bỏ trốn, nên phải làm cho đối phương yên tâm.
Ngẫm nghĩ thành Huyền Vũ tốt như thế, không phải đánh đổi một số thứ, muốn gia nhập cũng không dễ dàng.
- A Đát Trúc…..
Gỉa Lỗ ngạc nhiên, cứ như vậy đồng ý à?
A Đát Trúc cất bước về phía trước, khuôn mặt chăm chú nói:
- Đến đây đi, cần ta làm như thế nào?
- Nhắm mắt lại, thả lỏng tinh thần.
Mục Lương nhếch lên khóe môi.
Thiếu nữ tóc trắng bạc nghe vậy nghe theo, chậm rãi nhắm mắt, chỉ là lông mi rung động, hiển hiện ra trong lòng cô ta đang rất lo lắng
Mục Lương đưa ra ngón trỏ và ngón giữa, vẽ ra đồ án khế ước ong chúa trên trán thiếu nữ tóc trắng bạc, định ra điều ước hạn chế.
Hai ngón tay nhấn một cái, đồ án khế ước hạ xuống, in vào trên trán thiếu nữ tóc trắng bạc, sau đó lóe một cái rồi biến mất, chưa kịp nhìn thấy đã biến mất.
- Tốt lắm.
Mục Lương lạnh nhạt nói.
- Vậy thì xong rồi?
A Đát Trúc mở mắt ra.