← Quay lại trang sách

Chương 867 Chẳng Lẽ Mục Lương Thích Mình Sao?

Ừ, ta hiểu rồi.

Nguyệt Thấm Lan như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu.

Chỗ ngồi được ngăn cách bởi lưu ly tự bản thân nó đã đủ cao cấp.

Thử nghĩ mà xem, ở trong một không gian mà bốn phía đều làm bằng lưu ly, như vậy sẽ cảm thấy tinh thạch hung thú mà mình bỏ ra rất có giá trị.

………….

Thành Huyền Vũ, cung điện Khu Vực Trung Ương, thư phòng.

Loạt soạt….

Mục Lương lật xem cuốn sách cũ nát.

Đây là một cuốn sách bằng da thú ghi lại những truyền thuyết và câu chuyện dân gian xa xưa, nó dày gần tám centimet, được thương nhân hành hoang đưa đến Trân Bảo Lâu để giao dịch.

Trong Bảo Khố Cung điện chất đống rất nhiều món đồ cổ quái, phần lớn đều được giao dịch từ Phố Buôn Bán.

Thương nhân hành hoang dùng bọn chúng để đổi thành đồng Huyền Vũ, sau đó giao dịch rau quả xanh và các loại hàng hóa mong muốn.

Cuốn sách cũ này được Mục Lương tìm thấy ở trong Bảo Khố.

Cốc cốc….

Anh đang tập trung đọc sách thì bị phân tâm bởi tiếng gõ cửa.

- Vào đi.

Mục Lương nhàn nhạt lên tiếng.

Cót két…

- Mục Lương.

Cửa thư phòng bị đẩy ra.

Vưu Phi Nhi ló đầu vào, khi thấy chỉ có một mình Mục Lương, cô mới bước chân trần vào thư phòng.

Mục Lương liếc nhìn bàn chân nhỏ nhắn của cô gái tóc vàng, buồn cười hỏi:

- Tại sao ngươi lại không mang giày nữa rồi?

Vưu Phi Nhi nghe vậy cúi đầu liếc nhìn bàn chân của mình, mười đầu ngón chân xinh xắn hơi co lại.

Cô mím môi, gương mặt xinh đẹp của cô ửng đỏ, nói:

- Ta đi quá gấp cho nên…. Quên mất…..!

Mục Lương vẫy tay, hỏi:

- Có chuyện gì mà ngươi lại vội vã như vậy?

Vưu Phi Nhi hồn nhiên đáp:

- Ta muốn gặp ngươi để hỏi xem khi nào có thể bắt đầu nghiên cứu Hư Quỷ cấp 9…..

Cô vẫn không dám nhìn thẳng khuôn mặt của Mục Lương, nhất là khi hai người ở cùng một chỗ, cô sẽ càng xấu hổ hơn.

Cô gái tóc hai chùm đi chậm tới trước mặt Mục Lương rồi dừng lại.

- Hư Quỷ Cảm Nhiễm của ngươi đã được chữa khỏi, có thể nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa trước khi tiếp tục nghiên cứu.

Mục Lương đưa tay ra, tơ nhện ngưng kết trong tay rồi đan xen lẫn nhau, tạo thành một đôi giày đế bằng màu trắng.

Anh đưa giày tơ nhện cho cô gái tóc vàng, ôn hòa nói:

- Thử xem có hợp chân không.

- Được.

Đôi mắt màu vàng óng của Vưu Phi Nhi tràn đầy xúc động, cô tiếp nhận đôi giày tơ nhện rồi ngồi xuống, thử xỏ chân vào.