Chương 868 Chúng Ta Sẽ Xuất Phát Đi
Thành Bắc Hải, sau đó lại đến Vùng Nước Mặn.
Cô đứng lên rồi đi qua lại hai vòng, phát hiện giày rất vừa chân, không gò bó chút nào.
Cô gái tóc vàng suy đoán, chẳng lẽ đại nhân Mục Lương thích mình, nếu không thì tại sao có thể tiện tay làm ra đôi giày vừa chân với mình đến như vậy?
- Như thế nào?
Mục Lương bình tĩnh hỏi.
- Rất vừa chân.
Vưu Phi Nhi nhỏ nhẹ đáp.
Mục Lương cười khẽ một tiếng, nói:
- Vậy là tốt rồi, ngươi ngồi xuống đi.
Vưu Phi Nhi ngoan ngoãn gật đầu, nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Mục Lương, đôi mắt màu vàng óng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đôi giày tơ nhện trên chân.
Mục Lương kinh ngạc nhướng mày, nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi không thích nó à?
- Không phải.
Vưu Phi Nhi lén lút liếc nhìn anh một cái, sau đó bốn mắt chạm nhau.
Trong ánh mắt cười như có như không của Mục Lương, cô gái tóc vàng vội vàng quay đầu sang chỗ khác, cúi đầu thấp hết mức có thể.
Mục Lương không nhịn được bật cười, cảm thấy cô gái mơ hồ rất đáng yêu.
Vưu Phi Nhi thầm hít sâu một hơi, lấy can đảm nói:
- Mục Lương, ta muốn bắt đầu nghiên cứu Hư Quỷ cấp 9 từ hôm nay.
- Không nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa à?
Mục Lương bình tĩnh hỏi.
Vưu Phi Nhi lắc đầu, nghiêm túc nói:
- Ta đã nghỉ ngơi nhiều rồi, hiện tại cảm thấy rất nhàm chán.
Cô chỉ muốn nhanh chóng được nghiên cứu, chế tạo ra bí dược suy yếu Hư Quỷ.
Cô hy vọng khi thủy triều Huyết Nguyệt Hư Quỷ tiến đến, có thể để cho thành Huyền Vũ đối kháng Hư Quỷ trở nên dễ dàng hơn một chút.
Trừ cái đó ra, cô còn muốn nghiên cứu ra bí dược chữa trị hoặc giảm bớt Cảm Nhiễm Hư Quỷ.
Sau khi thủy triều Huyết Nguyệt Hư Quỷ bộc phát, số người bị lây nhiễm Hư Quỷ sẽ càng ngày càng tăng, Nước Mắt Thiên Sứ cấp 10 chắc chắn không đủ để dùng.
Mục Lương suy nghĩ một chút, quay đầu ôn hòa nói:
- Ăn cơm trưa xong rồi buổi chiều hãy bắt đầu làm nghiên cứu.
- Vâng.
Vưu Phi Nhi ngoan ngoãn gật đầu.
Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ quả lắc trên tường, bây giờ là mười giờ bốn mươi phút sáng, vẫn còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ ăn trưa.
Mục Lương mở cuốn sách trước mặt, tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Vưu Phi Nhi nghiêng đầu, đôi mắt màu vàng óng của cô lén lút liếc nhìn cuốn sách da thú, dáng vẻ muốn nhìn nhưng lại không dám của cô khiến cho Mục Lương cảm thấy buồn cười.
Mục Lương dịu dàng cười nói:
- Đây chỉ là một cuốn sách truyện thôi, nếu ngươi muốn thì đọc.
- Được…..
Vưu Phi Nhi nhỏ giọng đáp.
Cô lén nhìn Mục Lương một cái, sau đó lực chú ý mới rơi xuống cuốn sách da thú.
- Sâu trong Vùng Nước Mặn, nghe đồn rằng nơi đó có một hòn đảo thần bí với những chủng tộc có vẻ ngoài kỳ lạ sinh sống, nửa thân trên của bọn họ giống người, nhưng nửa thân dưới lại là cơ thể của hung thú.
Đôi mắt của Vưu Phi Nhi trợn tròn, cô kinh ngạc đọc to nội dung trong sách:
- Có người nói bọn họ là Biến Dị Giả đặc thù, có thể tự do hoạt động và hô hấp trong nước…...
Mục Lương nhướng mày, ngờ vực nói:
- Tại sao miêu tả này lại giống người cá tới như vậy?
Anh nhớ tới người cá trong các truyện cổ tích ở Địa Cầu, đó là chủng tộc có mình người và đuôi cá.
- Người cá? Thật sự có chủng tộc như vậy sao?
Vưu Phi Nhi tò mò hỏi.
- Có lẽ là có.
Mục Lương nhẹ giọng đáp.
Đã có người thú thì tộc người cá cũng sẽ không quá hiếm lạ.
Vưu Phi Nhi dịu dàng hỏi:
- Mục Lương, sau này chúng ta tới Vùng Nước Mặn, có thể gặp được người cá không?
Mục Lương nhún vai, nhàn nhạt nói:
- Cái này khó mà nói trước được, nếu như những gì trong sách viết là sự thật thì có lẽ chúng ta có thể nhìn thấy bọn họ.
- Nửa thân trên là người, nửa thân dưới là hung thú sẽ có dáng vẻ như thế nào?
Vưu Phi Nhi mờ mịt hỏi, bắt đầu tưởng tượng dáng vẻ của người cá.
- Đại khái là giống như thế này….
Mục Lương rút một tờ giấy rồi cầm bút chì tiện tay vẽ vài nét, nhớ lại dáng vẻ của người cá trong ký ức.
Chỉ với vài nét bút, anh đã phác họa ra được dáng người uyển chuyển và chiếc đuôi cá biểu tượng của người cá.
Cô gái tóc hai chùm hoàn hồn nhìn người cá do anh vẽ, càng xem càng cảm thấy hài hòa, vô thức cảm thấy nhân ngư vốn dĩ có dáng vẻ như vậy.
- Nếu người cá thật sự trông như thế này, vậy thì bọn họ rất xinh đẹp.
Vưu Phi Nhi cảm thán một câu.
- Có lẽ là vậy.
Mục Lương khẽ cười, kẹp trang giấy vẽ người cá vào trong sách.
Anh lật sang trang thứ hai, phát hiện nội dung ở trang tiếp theo cũng liên quan đến người cá.
- Ở trên hòn đảo này còn có hai loại Linh thú kì lạ, Cá Chuồn và thú Trân Châu!
Vưu Phi Nhi tiếp tục đọc to.
Đôi mắt màu đen của Mục Lương sáng lên, Cá Chuồn và thú Trân Châu?
Đọc đến đây anh mới thực sự trở nên có hứng thú.
- Cá Chuồn là loài cá Linh Thú biết bay, bọn chúng vừa có thể bay trên không vừa có thể sống trong nước mặn.
Vưu Phi Nhi phấn khởi đọc tiếp:
- Có người đồn rằng Cá Chuồn là sinh vật bơi nhanh nhất ở nơi này.
Đôi mắt màu đen của Mục Lương lấp lóe, lẩm bẩm:
- Động vật lưỡng cư sao…?
Anh rất có hứng thú đối với Cá Chuồn, nếu có thể thuần hóa một con Cá Chuồn thì anh sẽ có được loại năng lực gì?
Ánh mắt của Vưu Phi Nhi lưu chuyển, tiếp tục đọc:
- Thú Trân Châu, không rõ hình dáng, chỉ biết bọn chúng là một chủng tộc thú kỳ lạ, có thể sống trong nước mặn.
- Thú vị đấy, khi nào đến vùng biển, chúng ta có thể thử xem có thể tìm thấy hòn đảo đó hay không.
Mục Lương cảm thấy hứng thú nói.
Vưu Phi Nhi nghe vậy quay đầu hỏi:
- Mục Lương, vậy khi nào chúng ta xuất phát đi đến đây?
Thành Huyền Vũ đã dừng chân ở thành Ngự Thổ hơn nửa tháng.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Đợi thêm năm ngày nữa, năm ngày sau chúng ta sẽ xuất phát đi thành Bắc Hải, sau đó lại đến biển khơi.
Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, dựa theo thời gian đã định, năm ngày sau Phi Thuyền vận chuyển đầu tiên sẽ chính thức được đưa vào sử dụng.
Nó sẽ bay đến tòa căn cứ trung chuyển thứ nhất, cũng chính là căn cứ gần thành Phượng.
Vưu Phi Nhi chậm rãi gật đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Đi tới thành Bắc Hải à…..?
Trong đầu của Mục Lương thoáng qua một ý niệm, ngẩng đầu hô:
- Tiểu Lan, gọi Hổ Tây tới đây gặp ta.
- Vâng.
Giọng nói ngoan ngoãn của Vệ Ấu Lan vang lên bên ngoài thư phòng.
…………
Tầng sáu khu vực Trung Ương, sân huấn luyện Bộ Đội Đặc Chủng U Linh, Hổ Tây đang trong quá trình huấn luyện.
Cô giơ hai tay cao khỏi đỉnh đầu, trong tay cầm một cây tạ bằng đá.
- Hắc hắc….
Hổ Tây cắn chặt hàm răng trắng, quần áo ướt đẫm mồ hôi.
Mấy ngày nay, cô đều được huấn luyện, đã quen thuộc với các hạng mục huấn luyện hàng ngày cùng với hiểu rõ giới hạn của bản thân.
Ngải Lỵ Na chống nạnh, ngẩng đầu nhắc nhở:
- Hổ Tây, ngẩng đầu ưỡn ngực, tay phải duỗi thẳng, eo không được cong xuống.
Hôm nay, cô phụ trách việc huấn luyện Bộ Đội Đặc Chủng U Linh, đồng thời dạy bảo cô gái tóc cam làm thế nào để trở thành một Phó Đội Trưởng hợp cách.
- Ngải Lỵ Na, ta sắp không chịu nổi nữa rồi.
Đôi mắt màu quýt của Hổ Tây trừng lớn, nghiến răng nghiến lợi đỡ tạ.
- Cố gắng kiên trì thêm một phút nữa.
Ngải Lỵ Na xoay đồng hồ cát trong tay.
Hổ Tây xụ mặt, cắn răng kiên trì.
Cô nhìn chằm chằm đồng hồ cát trong tay cô gái tóc hồng, nhìn từng hạt cát lưu ly chậm rãi chảy xuống.
Khi đồng hồ cát sắp cạn, đáy mắt của Ngải Lỵ Na thoáng qua một tia gian xảo.
Khóe môi của cô nhếch lên, ngây thơ nói:
- Thể năng của ngươi quá kém, kiên trì thêm một phút nữa.
- Hả?
Hổ Tây uể oải, đột nhiên cảm thấy cây tạ trong tay cực kỳ kì nặng nề.
- Kiên trì, đột phá cực hạn của mình mới được.
Gương mặt xinh đẹp của Ngải Lỵ Na trở nên nghiêm túc.
- Ta….. Cầm không nổi nữa.
Cơ thể của Hổ Tây lung lay, ngoài miệng nói muốn bỏ cuộc nhưng cơ thể vẫn còn tiếp tục kiên trì.
Ngải Lỵ Na nắm tay giơ lên cao rồi quơ qua quơ lại, khích lệ:
- Kiên trì thêm một chút nữa thôi!
-.....
Hổ Tây mệt không nói nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô gái tóc hồng lật đồng hồ cát một lần nữa.
Cát lưu ly bên trong đồng hồ cát rơi xuống từng chút một, vòng eo thẳng tắp của cô gái tóc màu quýt cũng đang chậm rãi biến cong.
Ầm!!
Sau hai phút, đồng hồ cát đã hết giờ, cô gái tóc màu quýt không thể kiên trì thêm được nữa, lập tức ném thanh tạ xuống đất bằng một tay.
- Ta cảm thấy mình sắp chết rồi.
Hổ Tây nằm trên mặt đất thở hổn hển.
Ngải Lỵ Na tiến lên, lắc đầu thở dài nói:
- Thể lực của ngươi thật sự quá yếu, còn không bằng một hộ vệ Trung Ương thông thường.
- Hô… Không bằng thì không bằng.
Hổ Tây thều thào nói.
Ngải Lỵ Na lắc đầu, nghiêm túc nói:
- Như thế không được, bây giờ ngươi là Phó Đội Trưởng Bộ Đội Đặc Chủng U Linh, thể lực sao có thể kém hơn thuộc hạ được.
- Ta không làm được đâu.
Hổ Tây nói như thể cuộc đời không còn gì đáng tiếc.
- Nghỉ ngơi mười phút rồi tiếp tục huấn luyện.
Ngải Lỵ Na lấy đồng hồ cát mười phút, lật ngược nó lại và đặt xuống đất.
- Ai!
Hổ Tây cam chịu gật đầu, hai tay run rẩy chống đất ngồi dậy.
Đạp đạp đạp…..
Vệ Ấu Lan chạy chậm vào sân huấn luyện, cô bé nhìn quanh một vòng rồi đi về phía Ngải Lỵ Na và Hổ Tây.
- Tiểu Lan, có chuyện gì vậy?
Ngải Lỵ Na tò mò nhìn tiểu hầu gái.
- Thành chủ đại nhân muốn gặp tiểu thư Hổ Tây.
Vệ Ấu Lan thanh thúy trả lời.
- Đại nhân muốn gặp ta?
Hổ Tây sửng sốt, vội vàng đứng lên.
Vệ Ấu Lan dịu dàng đáp:
- Đúng vậy, mời tiểu thư Hổ Tây đi theo ta.
- Đi đi.
Hổ Tây âm thầm thả lỏng, xem ra việc huấn luyện có thể tạm ngừng lại rồi.
- Chờ một chút.
Ngải Lỵ Na gọi lại cô gái tóc màu quýt, nói thẳng:
- Ngươi muốn đến gặp Mục Lương với toàn thân mồ hôi như vậy sao?
-....
Hổ Tây chớp chớp đôi mắt màu quýt.
Cô giơ tay rồi cúi đầu hít một hơi, có thể ngửi được mùi mồ hôi rõ ràng.
Gương mặt xinh đẹp của Hổ Tây ửng đỏ, cô phồng má như bánh bao nói:
- Mồ hôi của ta không thối, rất thơm.
- Vậy thì mũi của ngươi chắc chắn có vấn đề rồi.
Ngải Lỵ Na nghiêm trang nói.
-....
Khóe mắt của Hổ Tây co giật vài cái, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm cô gái tóc hồng.
- Tiểu thư Hổ Tây, thành chủ đại nhân đang đợi.
Vệ Ấu Lan nhỏ giọng nhắc nhở một câu.
- Đi thôi, đi thôi!
Hổ Tây thở ra một hơi, đi theo tiểu hầu gái tới tầng tám Trung Ương.
Trên đường đi, cô không nhịn được hỏi một câu:
- Tiểu Lan, mùi trên người ta rất nặng sao?
Đáy mắt của Vệ Ấu Lan thoáng qua ý cười, lắc đầu chân thành nói:
- Không có đâu, không hề có mùi lạ.
Hổ Tây hồ nghi hỏi:
- Có thật không?
- Ừ.
Vệ Ấu Lan cười khanh khách gật đầu.
Hổ Tây thở ra một hơi, nhỏ giọng nói:
- Vậy là tốt rồi, như vậy chắc sẽ không thất lễ.
Cô giơ tay xoa mái tóc màu quýt, cố gắng chải vuốt sao cho phần tóc mái lấm tấm mồ hôi trở nên tự nhiên hơn một chút.
Không bao lâu thì hai người đi vào cung điện, đứng trước cửa thư phòng.
Cốc cốc….
- Đại nhân, tiểu thư Hổ Tây tới.
Vệ Ấu Lan gõ cửa thư phòng, cung kính xin chỉ thị.
- Vào đi.
Mục Lương bình tĩnh đáp.
Cót két…..
Tiểu hầu gái đẩy cửa thư phòng, nghiêng người tránh sang một bên cho cô gái tóc màu quýt đi vào.
Hổ Tây hồi hộp bước vào thư phòng, giơ tay cung kính hành lễ, nói:
- Thành chủ đại nhân, ngài tìm ta có việc gì sao?
Trong thư phòng, Vưu Phi Nhi vẫn đang ngồi bên cạnh Mục Lương.
- Ngươi xem thử nội dung của hai trang này đi.
Mục Lương xoay cuốn sách trên bàn về phía Hổ Tây.
Hổ Tây nghi ngờ tiến lên trước, cúi đầu nhìn nội dung trong sách da thú.
- Sâu trong Vùng Nước Mặn, nghe đồn rằng nơi đó có một hòn đảo thần bí với những chủng tộc có vẻ ngoài kỳ lạ sinh sống, nửa thân trên của bọn họ giống người…..
Hổ Tây chớp chớp đôi mắt màu quýt, trầm tư suy nghĩ một hồi rồi nhỏ giọng thầm thì:
- Cá Chuồn và thú Trân Châu….
Mục Lương bình tĩnh hỏi:
- Ngươi từng nghe nói gì về những thứ ghi chép trong sách không?
Hổ Tây ngượng ngập nói:
- Đại nhân, căn cứ tin tức mà ta biết thì tại Vùng Nước Mặn có rất nhiều hòn đảo, hơn nữa đều rất thần bí…
Mục Lương nhướng mày, bình tĩnh hỏi:
- Vậy ngươi có tin tức nào liên quan đến người cá và Cá Chuồn, thú Trân Châu không?