← Quay lại trang sách

Chương 1153 Hi Bối Kỳ Xém Chút Đã Bạo No Mà

Chết Cô cảm thấy thân thể như bị xé rách, trong cơ thể xuất hiện càng ngày càng nhiều những luồng năng lượng cực mạnh, thân thể căn bản không kịp hấp thu.

Hi Bối Kỳ miễn cưỡng mở hai tròng mắt màu máu, ý thức mơ hồ nhìn về phía Mục Lương.

- Mục Lương, ta… Chống đỡ không được…

Đôi môi tái nhợt của cô khẽ run rẩy, vừa nói vừa kịch liệt ho ra máu.

Mục Lương biến sắc. Anh suy đoán năng lượng ẩn chứa trong máu của mình quá mạnh mẽ, khiến cho thân thể cô gái Ma Cà Rồng no quá muốn bạo nổ.

- Là do ta quá chủ quan.

Vẻ mặt Mục Lương ngưng trọng.

Anh vươn tay, đem nguyên tố sinh mệnh bao phủ trên người cô gái Ma Cà Rồng, đề cao năng lực tự lành của cô. Ngoại trừ chuyện đó ra, Mục Lương lại ngưng tụ ra một giọt Nước Mắt Thiên Sứ cấp mười, đút cho cô gái Ma Cà Rồng.

-Khụ khụ khụ khụ!

Cô gái Ma Cà Rồng vẫn ho ra máu, có điều biên độ rung động của thân thể lại từ từ giảm xuống.

- Có tác dụng rồi.

Mục Lương thấy vậy khẽ thở phào một hơi.

Đột nhiên, miệng mũi của Hi Bối Kỳ bắt đầu tuôn ra một lượng máu lớn, thấm ướt quần áo trước người. Mục Lương hoảng sợ, nguyên tố sinh mệnh cũng không có hiệu quả sao?

Anh tiếp tục đem nguyên tố sinh mệnh đưa vào trong cơ thể cô.

Lúc này, Hi Bối Kỳ đã biến thành một người máu, năng lượng trong cơ thể tán loạn, làm cho ngũ tạng lục phủ đều bị tổn thương.

Tốc độ chữa trị của nguyên tố sinh mệnh, không nhanh bằng tốc độ hư tổn.

Hơi thở của cô gái Ma Cà Rồng dần dần suy yếu, nhưng khí thế lại nâng cao, chỉ trong mấy hô hấp, thực lực đã từ cấp bảy trung cấp, kéo lên tới cấp bảy đỉnh phong.

Phanh!

Cửa thư phòng bị đẩy mạnh ra, Nguyệt Thấm Lan và Ly Nguyệt vội vã chạy vào. Hai người nghe được tiếng kêu thảm thiết nên chạy tới, họ nghĩ đã xảy ra chuyện lớn rồi.

- Mục Lương, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Ly Nguyệt hoảng sợ hỏi.

- Tại sao Hi Bối Kỳ lại trở nên thế này?

Nguyệt Thấm Lan kinh hô một tiếng, sắc mặt cô đầy ngưng trọng đi tới bên cạnh Mục Lương.

Mục Lương trầm giọng nói:

- Sau khi cô ấy ăn máu của ta vào, thân thể cô ấy đã không chống đỡ được.

- Vậy làm sao bây giờ?

Ly Nguyệt run tay, cô bắt buộc chính mình phải tỉnh táo lại.

- Dùng Nước Mắt Thiên Sứ đi!

Nguyệt Thấm Lan gấp giọng nói.

Mục Lương thấp giọng nói:

- Đã dùng rồi, nhưng hiệu quả không lớn.

- Vậy làm sao bây giờ?

Trong con ngươi xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan hiện lên một tia lo lắng, cô hướng ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn về phía Mục Lương.