Chương 1154 Ta Đã Là Cao Thủ Cấp Bảy Đỉnh
Phong
- Còn có một biện pháp có thể thử xem!
Sắc mặt Mục Lương ngưng trọng nói.
Anh nhìn qua cô gái Ma Cà Rồng đang trong tình trạng da tróc thịt bong, trong lòng không còn chút do dự nào nữa.
Mục Lương mở ra năm ngón tay, lượng lớn nguyên tố sinh mệnh ngưng tụ ở lòng bàn tay, hình thành một lốc xoáy nhỏ, sau đó bắt đầu nén lại.
Mấy hô hấp sau, hình thái nguyên tố sinh mệnh bắt đầu chuyển biến, ngưng tụ thành một giọt nước màu xanh biếc. Giọt nước màu xanh biếc tản mát ra khí tức sinh mệnh nồng đậm, khiến cho người ta hít vào một hơi cũng cảm thấy thoải mái.
- Đây là cái gì?
Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc hỏi.
- Nước Suối Sinh Mệnh.
Mục Lương đưa tay nâng cô gái Ma Cà Rồng lên, nhỏ giọt Nước Suối Sinh Mệnh tiến vào trong miệng cô ấy. Ngay sau khi Nước Suối Sinh Mệnh tan trong miệng, thân thể cô gái Ma Cà Rồng bắt đầu chữa trị bằng tốc độ kinh người.
Miệng vết thương trên cơ thể rất nhanh đã khép lại mà không hề có một dấu vết nào, có điều trên mặt cô vẫn còn màu máu.
-Ưm…
Hi Bối Kỳ khẽ rên một tiếng, thương thế trong cơ thể rất nhanh đã khỏi hắn, những luồng năng lượng hỗn loạn cũng ổn định trở lại bắt đầu chuyển qua ẩn chứa bên trong huyết nhục.
Khí thế đang tăng nhanh của cô cũng ngừng lại, ổn định ở cấp bảy đỉnh, chỉ kém một bước nữa là đạt tới cấp tám.
- Thành chủ đại nhân…
Hi Bối Kỳ mở mắt ra, màu máu trong mắt rút đi, con ngươi màu vàng nhìn về phía Mục Lương, suy yếu nỉ non một tiếng.
Ngay sau đó, Ly Nguyệt tay mắt lanh lẹ, đỡ lấy cô gái ma cà rồng.
- Thế nào rồi?
Nguyệt Thấm Lan quan tâm hỏi.
Ly Nguyệt kiểm tra cơ thể cô ấy một lần, thở phào nhẹ nhõm:
- May mắn tất cả đã qua rồi, thoạt nhìn thân thể cô ấy không sao cả.
- Đưa cô ấy vào bên trong nghỉ ngơi đi.
Mục Lương cũng thở phào nhẹ nhõm, anh nâng tay chỉ về phía phòng nghỉ liên kết với thư phòng.
- Vâng!
Ly Nguyệt ôm ngang người cô gái Ma Cà Rồng, đưa vào phòng nghỉ ngơi. Một lát sau, cô gái tóc bạch kim mới bước từ trong phòng ra.
Ly Nguyệt kinh ngạc hỏi:
- Mục Lương, vừa rồi ngươi nói Nước Suối Sinh Mệnh là cái gì?
Nguyệt Thấm Lan cũng tò mò, thoạt nhìn cô gái ma cà rồng sắp không chịu đựng được, nếu không dùng Nước Suối Sinh Mệnh, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
-Nước Suối Sinh Mệnh, một tháng chỉ có một giọt, có thể làm cho người đã chết sống lại trong vòng một ngày.
Mục Lương ngồi xuống, thở một hơi dài.
- Làm cho người ta sống lại!
Ly Nguyệt và Nguyệt Thấm Lan đồng thời kinh hô một tiếng, trên mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ.
Mục Lương buồn cười:
- Không kinh ngạc tới mức đó mà.
- Mục Lương, thứ đó có thể làm cho người ta khởi tử hồi sinh, tại sao lại không kinh ngạc chứ…?
Nguyệt Thấm Lan run giọng nói:
- Nếu mang Nước Suối Sinh Mệnh ra bán đấu giá, giá thành giao tuyệt đối sẽ không thấp hơn một trăm ngàn đồng.
- Chỉ có thể làm một người đã chết sống lại đúng một ngày, với lại hạn chế nhiều lắm.
Mục Lương tựa người vào ghế, anh nâng chén trà lên nhấp một ngụm trà đã nguội lạnh.
- Dù vậy cũng quá nghịch thiên rồi.
Nguyệt Thấm Lan cảm thán nói
- Có Nước Suối Sinh Mệnh, tương đương với nhiều hơn một cái mệnh.
Ly Nguyệt cũng bị tin tức này làm rung động.
Mục Lương giật giật khóe miệng, tháng này đã muốn dùng mất một giọt, may mà cứu được mạng của cô gái Ma Cà Rồng, cũng coi như không lãng phí.
Xem bộ dáng của cô ấy, chờ sau khi hấp thu hết máu của anh trong cơ thể, chắc chắc sẽ đột phá trở thành cao thủ cấp tám trong một ngày gần nhất.
- May mắn có Nước Suối Sinh Mệnh, nếu không Hi Bối Kỳ…
Nguyệt Thấm Lan thở dài một hơi, lúc này tim cô vẫn còn đập rất nhanh.
- Là ta tính sai, không nghĩ tới chỉ một giọt máu mà thôi, nhưng suýt chút nữa đã lấy mạng cô ấy.
Mục Lương cảm khái nói.
Anh quyết định, lần sau nếu muốn cho cô gái Ma Cà Rồng máu, vậy chỉ có thể cho một chút một. Nếu không, lần sau cô ấy nhất định vẫn sẽ no tới bạo thể chết mất.
- Chỉ có thể nói thực lực hiện tại của ngươi quá mạnh mẽ.
Nguyệt Thấm Lan liếc mắt nhìn Mục Lương.
Trong lòng cô rất tò mò, đến tột cùng thực lực hiện tại của Mục Lương cường đại tới mức nào, là cấp mười một hay cao hơn cấp mười một?
- Ngươi nghĩ cái gì vậy?
Mục Lương nâng tay nhẹ búng vào trán cô.
- Không có gì.
Hai mắt Nguyệt Thấm Lan khẽ chớp động.
Cô duỗi thẳng lưng, nói:
- Đúng rồi, bộ đội U Linh có phải tham gia nghi thức duyệt binh không?
- Bộ đội U Linh sẽ không tham gia.
Mục Lương ôn hòa nói.
Bộ đội U Linh là phụ trách sự an toàn cho khu Trung Ương, là thân vệ của anh, không cần thiết phải thể hiện ra.
- Ta hiểu.
Nguyệt Thấm Lan gật đầu, trong lòng cô đã xác định được nghi thức duyệt binh.
Khụ khụ!
Trong phòng một mảnh u ám, Hi Bối Kỳ từ từ mở hai mắt.
- Dường như ngửi thấy…
Cái mũi của cô giật giật, dường như cô ngửi thấy một hương vị khiến mình an tâm.
- Có chút quen thuộc.
Hi Bối Kỳ nói thầm. Cô lảo đảo ngồi dậy, con ngươi màu vàng lấp lánh sáng, cô đã thấy rõ những trang trí trong phòng. Ánh mắt cô ngưng tụ lại, cô thấy được bộ quần áo quen thuộc trên giá, còn có vài chiếc quần đùi.
- Á á… Đây là quần áo Mục Lương!
Hi Bối Kỳ trừng lớn đôi mắt đẹp, cô không đoán được tại sao mình lại ở đây. Cô xốc lên chăn xuống giường, đi tới phía trước giá áo, xác định đó là bộ quần áo Mục Lương thường mặc.
- Nơi này là phòng của thành chủ đại nhân!
Khuôn mặt xinh đẹp của Hi Bối Kỳ phiếm hồng, không hiểu sao trái tim cô bỗng đập nhanh hơn. Cô hít sâu mấy hơi, nhưng cứ tưởng tượng tới Mục Lương tim cô sẽ đập nhanh hơn.
Cô hiểu, nguyên nhân của hiện tượng này chính vì cô đã hấp thu máu Mục Lương, cho nên cô có những cảm giác rất khác lạ với anh.
- Không được, không thể như vậy.
Hi Bối Kỳ vỗ khuôn mặt xinh đẹp, vội vàng xoay người đi ra bên ngoài.
Ken két…
Cô gái Ma Cà Rồng đẩy cửa phòng, liếc mắt một cái đã nhìn thấy bóng người quen thuộc đang ngồi sau bàn công tác.
- Mục… Mục Lương!
Thân thể Hi Bối Kỳ cứng đờ, khuôn mặt xinh đẹp của cô càng đỏ hơn.
- Tỉnh rồi sao? Cảm giác thế nào?
Mục Lương ôn hòa hỏi.
Sau khi cô gái Ma Cà Rồng hôn mê, cô đã ngủ suốt buổi chiều, hiện tại sắc trời bên ngoài đã trở nên u ám.
- Ta không sao.
Ngón chân Hi Bối Kỳ bấu chặt giày, cô đạp thật mạnh xuống mặt đất, cô gắng khống chế không cho mình tới gần anh.
- Thật sự không sao?
Mục Lương kinh ngạc hỏi:
- Vậy vì sao mặt ngươi lại đỏ?
- Có lẽ do ta quá nhàm chán.
Tầm mắt Hi Bối Kỳ mơ hồ, cô đang cố ép buộc không cho ánh mắt mình trở nên nóng bỏng.
- Vậy ra ngoài hít thở không khí đi.
Mục Lương buồn cười nói.
- Vâng!
Hi Bối Kỳ vội vàng nâng tay cúi chào, sau đó thân thể cô cứng ngắc xoay người, mở cửa phòng, đi như chạy ra bên ngoài.
Khi vào tới sảnh chính, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhịp trống ngực cũng từ từ bình tĩnh trở lại.
- Tiểu thư Hi Bối Kỳ, ngươi không sao chứ?
Vệ Ấu Lan quan tâm hỏi. Tiểu hầu gái vừa rửa chén bát xong, đang định nghỉ ngơi một chút.
Hi Bối Kỳ vỗ bộ ngực, ngây thơ nói:
- Ta thật sự không sao.
- Vậy là tốt rồi, tất cả mọi người đã bị cô doạ sợ đấy!
Vệ Ấu Lan mềm nhẹ nói.
- Đã xảy ra chuyện gì sao?
Hi Bối Kỳ chớp chớp con ngươi màu vàng sáng ngời như thấy thần.
Cô chỉ nhớ rõ sau khi mình dùng máu của Mục Lương, lập tức đã mất đi ý thức, rồi hôn mê bất tỉnh. Nhưng hiện tại thân thể của cô rất khoẻ mạnh, chỉ là không biết khoảng thời gian trước đã xảy ra chuyện gì.
- Tiểu thư ngươi suýt chết đó, là đại nhân dùng Nước Suối Sinh Mệnh cứu ngươi.
Vệ Ấu Lan vẫn còn sợ hãi nói.
- Ta suýt chết?
Hi Bối Kỳ run tay lên, nụ cười trên mặt đã tắt.
Vệ Ấu Lan nghĩ mà sợ, run giọng nói:
- Đúng vậy, cả người ngươi đều là máu, thân thể như bị vỡ tung ra.
- Vậy Nước Suối Sinh Mệnh là cái gì?
Hi Bối Kỳ vội vàng hỏi.
- Theo thành chủ đại nhân nói, một giọt Nước Suối Sinh Mệnh có thể làm cho người ta khởi tử hồi sinh.
Vệ Ấu Lan hạ giọng nói.
- Khởi tử hồi sinh!
Con ngươi Hi Bối Kỳ phóng đại, trong lòng mềm mại lại bị xúc động.
Tầm nhìn trước mắt cô trở nên mông lung, lệ trào ra khoé mắt, cô đã cảm động tới rối tinh rối mù rồi. Cô gái Ma Cà Rồng không nghĩ tới, Mục Lương lại dùng vật trân quý như vậy vì cứu sống cô.
- Tiểu thư Hi Bối Kỳ, ngươi đừng khóc nha, sống sót là tốt rồi.
Vệ Ấu Lan vội vàng an ủi nói.
- Ta không sao.
Hi Bối Kỳ nâng tay lau đi lệ trên khóe mắt, trong lòng âm thầm quyết định, về sau không cần biết thế nào cũng phải báo đáp cho thành chủ đại nhân.
- Hi Bối Kỳ!
Nguyệt Phi Nhan vội vã chạy vào cung điện. Sau khi nhìn thấy cô gái Ma Cà Rồng, sự lo lắng trong lòng cô cũng buông xuống hơn phân nửa.
Cô bước nhanh tới gần cô ấy, gấp giọng nói:
- Ngươi không sao chứ?
- Ta khoẻ rồi, đừng lo lắng.
Hi Bối Kỳ nhoẻn miệng cười.
- Vậy tại sao ngươi khóc?
Nguyệt Phi Nhan lộ vẻ nghi hoặc.
Sau khi cô trở lại tầng tám khu Trung Ương, mới biết cô gái Ma Cà Rồng gặp chuyện không may, cho nên lập tức tới thăm.
- Không có!
Hi Bối Kỳ nhăn mũi, quay đầu đi nơi khác.
- Hai mắt ngươi hồng như vậy, nhất định vừa khóc xong.
Nguyệt Phi Nhan nhỏ giọng nói thầm.
- Ta nói không có mà!
Hi Bối Kỳ trừng lớn đôi mắt, dọa cô gái tóc hồng nhảy dựng.
Nguyệt Phi Nhan vội vàng xua tay nói:
- Được được được, không có thì không có, chỉ cần ngươi không xảy ra chuyện gì là tốt rồi.
- Ta thật sự khoẻ rồi.
Hi Bối Kỳ nhếch miệng cười, lộ ra răng nanh nhỏ.
Đôi mắt cô vừa chuyển, lại hưng phấn nói:
- Hắc hắc, ta đã là cường giả cấp bảy đỉnh phhong, rất nhanh sẽ trở thành cao thủ cấp tám!
- Không phải chứ?
Nguyệt Phi Nhan duyên dáng thốt lên một tiếng.
- Đương nhiên.
Hi Bối Kỳ tản mát ra khí tức bản thân.
Nguyệt Phi Nhan lui từng bước về phía sau, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy tràn ngập vẻ khiếp sợ và hâm mộ.
- Thế nào? Ta không lừa ngươi chứ?
Toàn thân Hi Bối Kỳ tản ra khí tức cường đại, cô ngạo nghễ hếch cằm lên nói.
- Ngươi quá khoác lác rồi!
Nguyệt Phi Nhan buồn bực, thực lực của cô gái Ma Cà Rồng đã hơn cô một cấp bậc rồi.
Hi Bối Kỳ phất tay, trong mắt lộ rõ vẻ chờ mong nói:
- Không nói chuyện với ngươi nữa, ta đi tìm Mễ Á, nhất định cô ấy sẽ hâm mộ ta.
Mễ Á chính là bạn tốt nhất của cô. Hiện tại, cô đã mạnh mẽ hơn rồi, đương nhiên phải khoe với cô ấy một chút. Cô gái Ma Cà Rồng bước thật nhanh ra ngoài, sau khi rời khỏi Cung điện, hai cánh sau lưng cô xoã ra, bắt đầu bay về hướng Viện Mồi Côi.
Sau đó không lâu, Viện Phúc Lợi đã tiến vào bên trong tầm mắt của cô.
Bên trong viện, cô gái tai mèo đang ngồi trên cầu thang, trong tay cô ấy cầm một quyển sách đọc mê mẩn. Đây là cuốn mạo hiểm du ký do Ngải Lỵ Na viết, là Mễ Nặc đưa cho cô.
Sau khi những đứa nhỏ của Viện Mồ Côi đều trở về phòng, cô mới có chút thời gian đọc sách.
- Viết quá hay.
Mễ Á tán thưởng.
- Mễ Á, ta tới tìm ngươi!
Trên không trung, âm thanh hưng phấn của Hi Bối Kỳ truyền đến. Mễ Á ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào cô gái Ma Cà Rồng đang từ trên trời giáng xuống.
Cô khép lại cuốn sách, đứng lên nói:
- Sao ngươi lại tới đây?
- Ta tới gặp ngươi không được sao? Ta tới thăm ngươi mà.
Hi Bối Kỳ ngây thơ nói.
Mễ Á liếc mắt nhìn cô gái ma cà rồng, nói toạc ra:
- Nếu ngươi không có việc gì, sẽ không tới tìm ta.
- Mễ Á, chúng ta là bạn bè mà, ngươi nói như ta là người ngoài vậy!
Hi Bối Kỳ thở phì phì nghiến đôi răng nanh, hai tay cô chống nạnh trừng mắt nhìn cô gái tai mèo.
Mễ Á không hề nao núng, cô vẫn bình tĩnh nói:
- Bớt nói nhảm đi, ngươi đến có chuyện gì?
Hi Bối Kỳ phồng hai má, cô vẫn trừng mắt nhìn cô gái tai mèo, ba giây sau, cô suy sụp cúi mặt xuống, cảm thấy cô gái kia chẳng thú vị chút nào.
Cô nhớ tới mục đích mình đến lần này, vội vàng ngẩng đầu ưỡn ngực, ngạo nghễ nói:
- Ta đã là cao thủ cấp bảy đỉnh phong, ta tới chia sẻ tin tức tốt này với ngươi.