Chương 1256 Linh Khí Xua Tan Sương Mù Lục
Nghiên dùng sức gật đầu
- Đúng vậy.
- Bí dược có, cũng có thể cho ngươi.
Mục Lương ngước mắt lên bình tĩnh nói.
- Thật ư?
Tinh thần Lục Nghiên trở nên hưng phấn, cô ấn chặt tay lên mặt bàn, hai mắt sáng ngời nhìn Mục Lương.
- Cái giá phải trả là ngươi gả cho Mục Lương.
Nguyệt Thấm Lan cười trêu ghẹo nói
- Hả?
Biểu tình trên mặt Lục Nghiên ngẩn ngơ, cô lập tức ngây ngốc cả người.
- Mục Lương dở khóc dở cười, anh nghiêng đầu trừng mắt nhìn Nguyệt Thấm Lan một cái.
- Khanh khách lạc…
Hai mắt của Nguyệt Thấm Lan chứa đầy ý cười, cô tươi như hoa nói:
- Đừng nghĩ là thật, ta chỉ nói đùa thôi.
…………
Mục Lương cười khổ hai tiếng, tức giận nói:
- Thấm Lan, đừng làm loạn!
- Được.
Nguyệt Thấm Lan khẽ cười, khôi phục lại bộ dáng tao nhã đoan trang.
Lục Nghiên mấp máy đôi môi đỏ mọng, không hiểu sao cô lại thở phào một hơi.
- Ta có thể cho ngươi bí dược, nhưng ngươi phải làm việc cho thành Huyền Vũ ba năm.
Mục Lương lạnh nhạt nói:
- Trong ba năm này, ta sẽ tiền trả tiền lương cho ngươi, ba năm sau ngươi chính là người tự do, muốn ở lại hoặc rời đi tuỳ ý.
Thành Huyền Vũ đang thiếu người, mà thiếu nhất lại là người quản lý.
Ba năm cũng đủ khiến cho thành Huyền Vũ phát triển lớn mạnh, đến lúc đó nếu Lục Nghiên lựa chọn rời đi, lại tuyển một người quản lý khác cũng rất đơn giản.
- Có thể, ta đồng ý.
Lục Nghiên không chút do dự gật đầu.
Cô vốn chẳng có nơi nào để đi, ở lại thành Huyền Vũ ngược lại là chuyện tốt.
Dù sao nơi đây còn tốt hơn nhiều so với cô tưởng tượng, khắp nơi đều có cây xanh, còn không thiếu nước ngọt, mỗi ngày có thể ăn rất nhiều loại đồ ăn khác nhau.
Mục Lương ôn hoà nói:
- Thấm Lan, tới phòng thí nghiệm đi, mang bí dược thành phẩm của Phi Nhi tới đây.
- Được.