← Quay lại trang sách

Chương 1257 Xây Dựng Căn Cứ Trung Chuyển Ở Vùng

Biển

Nguyệt Thấm Lan đứng lên, xoay người rời khỏi phòng tiếp khách.

Lục Nghiên kích động, cô vẫn lén lút liếc nhìn anh thêm vài cái.

- Trên mặt ta có hoa sao?

Mục Lương cười hỏi.

- Không. Ta….

Lục Nghiên há miệng, đang lúc bối rối đột nhiên linh quang chợt lóe, cô nói sang chuyện khác nói:

- Thành chủ đại nhân, thuỷ triều hư quỷ sắp ập tới sao?

Mục Lương gật đầu, lạnh nhạt nói:

- Ừm, đúng hai ngày sau.

Lục Nghiên nghiêm mặt hỏi:

- Thành Huyền Vũ có thể ngăn cản được hư quỷ tiến công không?

- Đương nhiên, ta tin tưởng điều đó.

Mục Lương tự tin nói.

Lục Nghiên kinh ngạc nhìn anh, không rõ anh lấy đâu ra sự tự tin lớn như vậy.

Sau đó không lâu, Nguyệt Thấm Lan đã trở lại, mang về hai mươi ba phần bí dược ức chế cảm nhiễm Hư Quỷ.

Bí dược này ở trạng thái dịch, được đựng trong một cái bình bằng ngọc lưu ly, trên miệng bình có nút cao su bít chặt.

- Tổng cộng hai mươi ba phần, đủ rồi.

Nguyệt Thấm Lan đặt một cái thùng gỗ ở trước mặt cô gái tóc xanh.

- Cám ơn!

Lục Nghiên cảm kích nói.

Mục Lương trong sáng nói:

- Trở về đi, tối nay sẽ có người tới tìm ngươi, dạy ngươi cách quản lý Vệ thành.

- Vâng.

Lục Nghiên đứng lên, cung kính hành lễ sau đó xoay người rời đi.

Sau khi cô gái tóc xanh rời đi, Mục Lương đứng dậy bước ra bên ngoài.

Nguyệt Thấm Lan vội vàng đi theo.

- Đi sắp xếp một chút, phải tăng sản lượng bí dược ức chế cảm nhiễm Hư Quỷ.

Mục Lương bình tĩnh nói.

Chỉ hai ngày nữa thuỷ triều hư quỷ sẽ tới, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người bị cảm nhiễm Hư Quỷ, dĩ nhiên những loại bí dược này có càng nhiều càng tốt, phải phòng ngừa chu đáo mọi tình huống có thể xảy ra.

-Vâng.

Nguyệt Thấm Lan nghiêm túc gật đầu.

Trước khi cô rời đi, dường như nhớ tới gì đó, nên lại kéo tay Mục Lương hỏi:

- Đúng rồi, hai ngày qua, Phi Nhan đi đâu?

- Cô ấy không nói cho ngươi biết sao?

Mục Lương sửng sốt.

- Nói cái gì?

Nguyệt Thấm Lan chớp chớp con ngươi xanh nước biển.

Mục Lương dở khóc dở cười nói:

- Ta bảo cô ấy dẫn người đi vẽ hải đồ, cô ấy rời đi mà không báo cho ngươi biết sao.

- Con nhóc kia!!!

Nguyệt Thấm Lan giật giật khóe miệng.

Trong lòng cô có chút lo lắng, thuỷ triều hư quỷ sẽ đến đây, hiện tại cô ấy còn đi ra ngoài, lỡ gặp phải hư quỷ cấp cao thì làm sao bây giờ?

- Yên tâm đi, có ta ở đây, không có việc gì.

Mục Lương ôn hoà nói.

- Ừm, ta đã biết.

Nguyệt Thấm Lan nhẹ gật đầu.

- Có Hi Bối Kỳ ở đó, tốc độ hiện tại của cô ấy đã nhanh hơn rất nhiều, nếu gặp được hư quỷ cũng có thể chạy trước.

Mục Lương tiếp tục an ủi.

- Phi Nhan rất thông minh, ta không cần quá lo lắng.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã cười.

- Ừm, vậy đi làm việc đi.

Mục Lương đưa tay nhẹ nhàng búng một cái lên trán Nguyệt Thấm Lan, rồi xoay người trở về phòng làm việc.

Trong lòng Nguyệt Thấm Lan vẫn có chút lo lắng, nhưng lo lắng vì hiện tại người có thể sử dụng ở thành Huyền Vũ không nhiều lắm, mà Nguyệt Phi Nhan lại là người phụ trách Không Quân, trọng trách trên lưng con gái cô rất nặng nề.

Sau khi trở lại phòng làm việc, Mục Lương lại tiếp tục tìm mấy khối xương hung thú từ trong đống tài liệu, chuẩn bị tiếp tục chế tác linh khí xua tan sương mù.

Khi thuỷ triều hư quỷ chấm dứt, thành Huyền Vũ sẽ xuyên qua kênh Sương Mù, vì vậy trước lúc đó, anh phải chế tạo ra linh khí xua tan sương mù.

Hiện tại, Rùa Đen đã ngừng lại một chỗ, chờ đợi thuỷ triều hư quỷ ập tới, đồng thời cũng đang đợi phi thuyền vận chuyển được sản xuất nhiều thêm, đây là cũng là biện pháp hoạch định tuyến đường hàng hải thống nhất, tránh cho gián đoạn liên hệ.

- Cho dù vừa đào tạo ra hai luyện khí sư cao cấp, nhưng vẫn phải tự mình chế tạo.

Mục Lương nhẹ giọng nói thầm.

Già Lạc đang giám sát kiến tạo phi thuyền vận chuyển, còn Lê Tuyết và Lê Nhã đang nghiên cứu đầu tàu, không còn sức lực nào đi nghiên cứu thứ khác.

Nửa giờ sau, Mục Lương vứt bỏ tất cả tài liệu hung thú trên bàn công tác, toàn bộ chúng đều không thích hợp để chế tác loại linh khí này.

- Dùng loại tài liệu hung thú nào mới đúng đây?

Mục Lương cảm thấy nhức đầu, lần đầu tiên anh cảm thấy phương diện tri thức về tài liệu hung thú của mình không đủ dùng.

- Cần một loại hung thú có quan hệ với sương mù…

Anh cụp mắt suy nghĩ, càng nghĩ càng không có chút manh mối nào.

- Hung thú không có, nhưng thực vật thuần dưỡng thì có.

Anh nhớ tới Hoa Sương Mê, năng lực thiên phú của nó chính là sương mù mộng ảo. Mục Lương nghĩ một chút, cuối cùng vẫn bỏ ý tưởng dùng tài liệu trên người Hoa Sương Mê, làm gì thì làm khẳng định không thể nhổ Hoa Sương Mê được.

Cuối cùng, anh vẫn đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, đi đến xưởng linh khí ở tầng bảy.

Trong thành Huyền Vũ, Già Lạc chính là người có kiến thức sâu rộng nhất về tài liệu hung thú.

Mục Lương tìm được Già Lạc ở trong Xưởng Đóng Tàu, cô ấy đang kết nối mạch lộ trên tài liệu hung thú.

- Mạch lộ, làm tốt chuẩn bị… Khải linh. Đã xong một miếng, còn ba trăm hai mươi lăm miếng!

Già Lạc buông tay ra, phun ra một hơi dài.

Đạp đạp đạp…

Mục Lương cất bước đi tới, nhân viên công tác và linh khí sư đều ngừng công tác trên tay, cùng lên tiếng chào hỏi Mục Lương.

- Chào thành chủ đại nhân.

- Ừm, các ngươi tiếp tục làm việc đi.

Mục Lương gật đầu thăm hỏi.

Già Lạc cười dài hỏi:

- Thành chủ đại nhân, tới đây tuần tra công việc sao?

- Không phải, ta có việc cần hỏi ngươi.

Mục Lương bình tĩnh nói.

- Chuyện gì?

Già Lạc chớp chớp đôi mắt xanh da trời.

Mục Lương ôn hoà hỏi:

- Ngươi có biết hung thú gì có thể khống chế sương mù, hoặc xua tan sương mù không?

- Hung thú có năng lực khống chế hoặc xua tan sương mù…

Già Lạc nhíu mày.

Cô nghiêng đầu suy nghĩ, bỗng nhiên đôi mắt đẹp sáng lên, tao nhã nói:

- Có, nó tên là Thú Sương Mù, một loại hung thú sống trong sương mù.

Thú Sương Mù, vừa sinh ra đã là cấp ba, ngoại hình giống một con linh miêu lông dài, người ta có thể căn cứ vào số lượng đuôi của nó để biết số bậc tiến hoá.

- Làm sao để bắt nó?

Con ngươi màu đen của Mục Lương sáng lên.

Già Lạc sắc bén nói:

- Thành chủ đại nhân, số lượng Thú Sương Mù rất ít, tài liệu hung thú của nó càng ít, ta chỉ gặp đúng một lần tại Thành Tương Lai.

- Ngươi nói cho ta biết, làm sao có thể tìm được Thú Sương Mù.

Mục Lương lạnh nhạt nói.

- Chắc có thể tìm được Thú Sương Mù ở rừng Vạn Khô.

Già Lạc nhẹ giọng nói.

- Rừng Vạn Khô sao….?

Mục Lương nhăn mày, khoảng cách từ nơi này tới rừng Vạn Khô rất xa, tự mình chạy tới, có vẻ không quá thực tế.

Anh nhắm mắt lại, truyền lại tin tức cho mộc phân thân, để nó tới Rừng Vạn Khô một chuyến. Phân thân của anh ở rất gần rừng Vạn Khô, chỉ cần dùng tốc độ cao nhất bay, mất khoảng nửa ngày sẽ tới nơi.

- Tốt lắm, ngươi tiếp tục làm việc đi.

Mục Lương mở mắt ra, bỏ lại một câu rồi lập tức xoay người rời đi. Anh còn rất nhiều chuyện cần làm, hiện giờ nên tới xưởng công nghiệp quân sự xem quá trình sản xuất vũ khí như thế nào.

…………..

Ào ào.

Bầu trời âm u, tầng mây dày đặc hơn so với trước kia, cho người ta cảm giác trời muốn sập. Khu vực Trung Ương, Mục Lương chuẩn bị rời khỏi thành Huyền Vũ, tới Vùng Nước Mặn tìm một nơi xây dựng căn cứ trung chuyển.

Xây thêm một căn cứ trung chuyển ở vùng biển, một là vì chuẩn bị khai thông đường biển, hai là sau này từ thành Huyền Vũ tới kênh Sương Mù thì có thể dựa vào căn cứ trung chuyển để giữ liên lạc.

- Mục Lương, ta đi với ngươi.

Ly Nguyệt dịu dàng nói.

- Được.

Mục Lương gật đầu nói.

Bên ngoài cung điện, Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi:

- Mục Lương, khi nào ngươi trở về?

- Sẽ trở về trước trời tối.

Mục Lương ôn hòa nói.

Ngày mai là Trăng Máu sẽ buông xuống, thủy triều hư quỷ sẽ bộc phát, anh muốn trấn giữ ở thành Huyền Vũ.

- Được, chú ý an toàn.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu.

- Yên tâm đi.

Mục Lương quay đầu với nụ cười yên lòng.

Anh vươn tay, ôm lấy eo cô gái tóc bạc, ôm nàng bay lên trời, bay tới ngoại thành ở xa xa.

Vù vù vù.

Gió thổi vù vù, Ly Nguyệt giang tay ôm eo của anh, đôi mắt đẹp màu trắng bạc nhìn ra xa.

- Mục Lương, trời càng ngày càng tối.

Ly Nguyệt ôn nhu nói.

Mục Lương ngẩng đầu nhìn lên trời, thanh âm trầm giọng nói:

- Ừ, có liên quan tới Trăng Máu.

Bầu trời u ám, có thể lờ mờ nhìn thấy màu máu nhàn nhạt, ngày xưa mặc dù ban ngày cũng ảm đạm, nhưng lại không có màu máu.

Ly Nguyệt ôm chặt Mục Lương, rầu rĩ nói:

- Không biết thủy triều hư quỷ lần này sẽ kéo dài bao nhiêu ngày…

Giọng của anh trong trẻo:

- Hai lần trước thủy triều hư quỷ đều kéo dài khoảng chừng năm ngày, chắc lần này cũng không kém bao nhiêu.

Anh nói chuyện trời đất với mấy vị trưởng lão Ốc Đảo, nhắc tới thủy triều hư quỷ mấy lần trước, mặc dù thời gian kéo dài đều không dài nhưng dẫn đến vô số thương vong của nhân loại.

- Năm ngày…

Ánh mắt Ly Nguyệt lấp lóe.

Cô nhớ tới thành Tiêu Khắc, chỉ trong một buổi chiều thủy triều hư quỷ liền biến nó biến thành thành chết. Nếu như thủy triều quỷ tiếp tục trong năm ngày, đại lục này sẽ như thế nào?

Ly Nguyệt không dám nghĩ nữ, trong đầu hiện lên cảnh tượng máu chảy thành sông.

- Nghĩ gì thế?

Mục Lương nắm tay nàng thật chặt, cúi đầu nhìn đôi mắt đẹp của cô gái tóc bạc.

Ly Nguyệt mím môi một cái, hạ giọng nói:

- Ta đang nghĩ, nếu như thủy triều hư quỷ tiếp tục trong năm ngày, vậy sẽ có bao nhiêu người chết…?

Mục Lương nhẹ nhàng nhéo mặt của cô gái tóc bạc, hắn cảm thán:

- Đã sớm biết trước thời gian thủy triều hư quỷ đến, các thành khác cũng đều chuẩn bị trước, những việc khác liền nghe theo lệnh trời.

- Đúng vậy…

Ly Nguyệt chậm rãi gật đầu.

Cô ngẩng đầu nhìn Mục Lương, cảm thán từ đáy lòng nói:

- Mục Lương, có ngươi thật tốt.

Anh cười một tiếng, ôn nhu nói:

- Có ngươi cũng rất tốt.

Gương mặt xinh đẹp Ly Nguyệt phiếm hồng, đôi mắt đẹp không được tự nhiên mà dời khỏi.

Hai người bay tới hướng bắc hơn nửa giờ, thấy được một hải đảo nhỏ. Hải đảo không lớn, phần lộ ra trên mặt nước chỉ rộng hơn hai mươi thước.

Mục Lương dừng lại, cúi đầu nhìn hải đảo, trong trẻo nói:

- Ở chỗ này đi, vừa vặn hải đảo này có thể làm nền móng của căn cứ trung chuyển.

- Ừm.

Ly Nguyệt lên tiếng.

Mục Lương vung tay lên, thi triển năng lực ‘Điều Khiển Mây Mù’, ngưng tụ một sân thượng mây mù năm mét vuông, để cô gái tóc bạc có thể đặt chân xuống.

- Ngươi ở chỗ này chờ ta.

Anh nghiêng đầu dặn dò.

Ly Nguyệt giẫm lên mây mù mềm mại, nhoẻn miệng cười:

- Được, ngươi đi mau đi.

Mục Lương gật đầu, rời khỏi hải đảo.

Anh đứng trên hải đảo, nước biển xung quanh cuồn cuộn, vùng biển này không yên bình.

Tròng mắt màu đen của Mục Lương sáng lên, hắn thi triển nhiều loại năng lực, bắt đầu xây dựng căn cứ trung chuyển.

Nguyên tố thủy cuồn cuộn xung quanh hắn, làm cho nước biển xung quanh hải đảo chuyển dời ra phía bên ngoài, đồng thời lúc nâng hải đảo lên cao, dưới đáy biển có cát đá liên tục bay tới, làm hải đảo trở nên lớn hơn.

Ào ào…

Nước biển cuồn cuộn dữ dội, kích động đến ma thú biển xung quanh.

Gào gào gào.

Hung thú biển hợp thành một đàn xuất hiện, tản ra khí tức cấp sáu và cấp bảy.

Những hung thú biển này có tính quần thể, hình dáng như rùa biển không có mai, tứ chi được che kín bởi sừng dài bén nhọn bằng đá, hàm răng sắc bén như đao, hình thể khoảng chừng mười thước.

Đôi mắt Mục Lương phát sáng, anh thấy những hung thú biển này chính là điểm tiến hóa di động.

Anh vươn tay, nguyên tố lôi hiện lên trong lòng bàn tay, tiện tay vung lên, tia chớp màu tím đột nhiên xuất hiện, nhẹ nhàng đánh xuyên cơ thể mấy con ma thú biển.

Đùng đùng.

Tia chớp màu tím nhảy lên ở trong nước biển, đánh chết từng con ma thú biển.

Với thực lực bây giờ của Mục Lương, đánh chết ma thú biển cấp sáu, cấp bảy, chỉ cần cử động ngón tay là được.

- Mạnh quá!!

Ly Nguyệt sợ hãi thán phục không thôi.

Chỉ trong chốc lát, một đống xác chết của ma thú biển hiện lên trên mặt biển đều bị Mục Lương dùng hàn băng đóng kín để bảo tồn, thu vào bên trong không gian bên người.

Ầm ầm.

Hải đảo càng lúc càng lớn, mặt biển xung quanh xuất hiện rất nhiều vòng xoáy, nước biển trở nên đục ngầu là vì chấn động bởi đáy biển gây ra.

Hơn mười phút sau, hải đảo trước đó chỉ lớn hơn hai mươi mét biến thành hải đảo rộng hơn năm ngàn mét. Mục Lương vươn tay, bắt đầu để hải đảo giảm thể tích rút nhỏ còn một phần năm, làm cho hải đảo trở nên kiên cố hơn.

- Lên.

Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, dùng cát đá xây bức tường cao ba mươi mét, độ dày đạt tới mười mét, có thể chống đỡ sóng thần và công kích của ma thú biển.