Chương 1278 Chiến Đấu Quá
Hung Mãnh ‘Quá non và xanh’…
Trong mắt Tiểu Bội hiện lên một tia giảo hoạt, cô cong lên khóe môi nói:
- Thuỷ triều hư quỷ còn vài ngày nữa mới chấm dứt, đồ ăn trong Tam Tinh Lâu cũng không còn nhiều lắm, có lẽ qua hai ngày nữa sẽ không còn.
- Ta… ta muốn ba cái bánh…
Đại Tề đưa tay ra hiệu. Nhưng khi vừa hé miệng, hắn lại sửa lời:
- Không, phải sáu bánh.
Ba bánh chỉ sợ không đủ cho một mình hắn ăn, vẫn nên mua nhiều hơn một chút, cho đội trưởng và nhân viên quan sát ăn nữa.
- Tốt, ba mươi đồng.
Tiểu Bội vươn tay.
Khóe mắt Đại Tề giật giật, hắn lôi ra túi da thú bên hông, rút ra ba tờ mười đồng Huyền Vũ đưa cho Tiểu Bội.
Ba mươi đồng cũng không là gì với hắn, chỉ là ba mươi đồng mới mua được sáu cái bánh, điều này làm cho hắn hơi buồn bực.
- Xin chờ một chút.
Tiểu Bội nở nụ cười xoay người rời đi.
Một lát sau, cô ôm một cái túi trở về, bên trong chứa sáu cái bánh có đường kính hai mươi cm dày chừng một cm.
- Của ngươi đây.
Tiểu Bội đem bánh đưa ra phía trước.
- Lớn quá.
Đại Tề nói thầm một câu, ôm cái túi rồi kích động trở về.
Khi trở lại bên trong phòng, Mậu Đạt và Kha Đa Lạp vẫn đang ghé sát vào cửa sổ, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
- Đội trưởng, có ăn rồi.
Đại Tề hô một tiếng.
- Có đồ ăn ư?
Nhất thời tinh thần Kha Đa Lạp tỉnh táo lại, hắn là người đầu tiên xông tới trước mặt Đại Tề. Đại Tề đưa tay cho hắn một cái bánh mì loại lớn, rồi giơ một cái lên:
- Bánh này thật thơm.
- Thơm quá.
Kha Đa Lạp nhấp hé miệng, vừa muốn đưa tay ra lấy, đã bị đội trưởng huých cho một cái lệch vị trí.
- Ta nếm trước.
Mậu Đạt tiếp nhận cái bánh trong tay Đại Tề, mở lớn miệng cắn một miếng to.
Vỏ bánh hơi giòn, khi cắn vào sẽ thấy vụn bánh rơi ra.
- Ừm, hương vị cũng không tệ lắm.
Đôi mắt Mậu Đạt sáng lên, từng ngụm từng ngụm cắn xé bánh mì loại lớn.
- Phó đội trưởng, cũng cho ta một cái đi.
Đôi mắt Kha Đa Lạp đầy trông mong nhìn phó đội trưởng.
- Chỉ có chút tiền đồ đó thôi sao? Tự lấy đi.
Đại Tề cười ngây ngô nói. Hắn buông cái túi xuống, tự mình cầm hai cái, một ngụm cắn xuống, vụn bánh rơi đầy đất.
Kha Đa Lạp phồng má, ấp úng khen ngợi:
-A a a, ăn quá ngon. Khụ khụ…
Ngay sau đó, hắn bị sặc một cái, thiếu chút nữa đã nghẹn.
-...
Khóe miệng Mậu Đạt run rẩy, trên mặt dính đầy vụn bánh, đó là hậu quả khi Kha Đa Lạp ho khan phun ra.
- Ngạch, đội trưởng, thật có lỗi, ta không cố ý.
Vẻ mặt Kha Đa Lạp đầy cầu xin.
- Cút.