← Quay lại trang sách

Chương 1280 Tác Dụng Phụ Của Ma Dược Ẩn Thân Phỏng

Chế

Mậu Đạt tức giận hô một tiếng, hắn nâng tay lau đi vụn bánh.

Kha Đa Lạp ngượng ngùng gật đầu, đứng một mình bên cửa sổ ăn bánh.

Hắn thi triển ma pháp, hai mắt loé lên tia sáng tối tăm, muốn nhìn thật rõ ràng tình huống trên tường thành cách đó không xa.

Khặc khặc khặc… Tiếng kêu của hư quỷ truyền đến, âm thanh phi thường dày đặc.

- Hư quỷ quá nhiều.

Kha Đa Lạp nói thầm một câu.

Hắn đã nghe được tiếng kêu của hư quỷ, còn vì chúng mà bị thương, cho nên có ấn tượng cực kỳ khắc sâu với loại sinh vật này.

- Đội trưởng, chúng ta nên lén lút ra ngoài nhìn hay không?

Hắn quay đầu lại nhìn về phía Mậu Đạt.

- Ngươi cảm thấy hứng thú với thuỷ triều hư quỷ?

Mậu Đạt cũng không quay đầu lại, chỉ hỏi một câu.

Kha Đa Lạp giải thích:

- Ta muốn nhìn một chút xem thành Huyền Vũ ngăn cản lũ hư quỷ này như thế nào?

Hắn cảm thấy Thành Huyền Vũ rất thần bí, nên muốn tìm hiểu một chút.

- Chúng ta không ra được Sơn Hải Quan, nhìn kiểu gì được?

Đại Tề phồng hai má hỏi.

Kha Đa Lạp cười thần bí, lấy ra một cái bình nhỏ, rồi quơ quơ trước mặt.

- Cái gì vậy?

Mậu Đạt ngừng động tác nhai nuốt.

- Đừng lãng phí thời gian nữa, nói mau.

Đại Tề trừng lớn đôi mắt, bày ra tư thế ngươi không nói ta sẽ đánh ngươi.

Kha Đa Lạp giật giật khóe mắt, vội vàng nói:

- Ta còn mấy viên ma dược ẩn thân, chúng ta ăn vào rồi qua đó xem một chút, hai người thấy như thế nào?

- Tốt, hoá ra ngươi vẫn cất thứ tốt đi.

Mậu Đạt nheo mắt.

- Ha ha…

Kha Đa Lạp cười gượng rồi vội vàng giải thích:

- Kỳ thật là ma dược ẩn thân này chỉ là hàng phỏng chế, chỉ có thể ẩn thân được nửa thời gian đốt lửa trại, sau khi dùng còn có tác dụng phụ, sẽ điếc tai thời gian một ngày.

- Khó trách, ta đã nói rồi mà, loại ma dược phẩm chất cao như ma dược ẩn thân đâu dễ có được.

Mậu Đạt cười lạnh một tiếng.

……………

Phía trước Sơn Hải Quan.

- Chết cho ta.

Đại An Ti quơ cánh tay, cao giọng hô to:

- Kiên quyết không được để cho hư quỷ tiến vào Thành Huyền Vũ!!

- Giết!

Thành Phòng Quân cùng hô lớn, quân đuốc trong tay bọn họ đồng loạt bắn ra nỏ tiễn, đánh chết những con hư quỷ cấp thấp đang tới gần. Đợt thuỷ triều hư quỷ thứ hai tiến công càng hung mãnh hơn, số lượng hư quỷ là gấp hai đợt thuỷ triều hư quỷ thứ nhất.

Bên trong đàn hư quỷ, Mai Sa Khoa và Già Lạc xuyên qua tự nhiên, linh khí trong tay thu gặt tánh mạng hư quỷ.

Bùm bùm…

Từng con từng con hư quỷ ngã xuống đất, thi thể hoặc bị cắt đầu hoặc bị tách rời, đều dính vết thương trí mệnh.

- Một trăm hai mươi chín con.

Mai Sa Khoa thu lại trường đao, những giọt máu tối đen của hư quỷ văng lên mặt hắn. Nhưng khuôn mặt của hắn không chút thay đổi đưa tay lên lau đi, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía cô gái tóc xanh da trời.

- Một trăm ba mươi hai con.

Già Lạc cong lên khóe môi, kiếm xương trong tay cô vẫn chém ra một đạo hoa kiếm, lật tay xuyên thủng hư quỷ muốn đánh lén phía sau.

- Lợi hại, chúng ta lại tiếp tục.

Mai Sa Khoa nhếch miệng cười, hắn lại tiếp tục xuyên qua đàn hư quỷ.

Già Lạc khẽ cười nói:

- Ta sẽ không thua.

Rầm rầm oanh…

Âm thanh điếc tai vang lên, đại pháo linh khí bắt đầu một vòng bắn mới. Trên mặt biển xa xa, đàn hư quỷ bị đánh bay, máu thịt bay đầy trời.

- Nhưng lũ hư quỷ này nhiều lắm.

Ngải Lỵ Na vung tay lên, phi kiếm vờn quanh bên cạnh, chém sạch tất cả những con hư quỷ tới gần.

- Chú ý an toàn.

Ly Nguyệt dặn dò một câu.

Cô đứng trên đài nhìn ra phía xa, từ sau khi hư quỷ xuất hiện, trường cung chưa từng rời khỏi tay cô. Mỗi lần cô gái tóc bạch kim bắn ra một mũi tên, nhất định có một con hư quỷ ngã xuống.

- Thành chủ đại nhân, chúng ta đến đây!

Thái Khả Khả, Tạp Lý, Hạ Lạp mang theo binh lính không quân tới, hỗ trợ những người ở đây chống đỡ thuỷ triều hư quỷ.

- Đầu nhập vào chiến đấu đi.

Mục Lương ngẩng đầu nhìn lên, anh cao giọng hạ mệnh lệnh.

- Vâng.

Thái Khả Khả hưng phấn lên tiếng.

Cô nhảy xuống từ trên người ong thợ, thân thể bắt đầu xảy ra biến hóa, cánh rồng mọc ra sau lưng, biến hóa thành long nhân, lao thẳng tới đàn hư quỷ.

Sau khi biến thành trạng thái long nhân, cô gái tóc xanh trở nên cực kỳ mạnh mẽ, đuôi rồng dễ dàng đập nát đầu hư quỷ.

- Quá mạnh!

Bạch Sương há miệng thở dốc, cô đã bị sự hung mãnh của Thái Khả Khả làm cho sợ hãi.

- Đi tìm chết.

Thái Khả Khả quơ đại đao, chuyên chọn hư quỷ cấp sáu để chiến đấu.

Trên không trung, hư quỷ cấp sáu bị một đao đánh trúng, sau đó chúng giống đạn pháo nổ tung giữa một mảnh hư quỷ cấp thấp.

Khóe mắt của Đại An Ti giật giật, cô gái tóc xanh này còn hung mãnh hơn cô.

Ngang ngang…

Phía trước Thiên Môn Lâu, Rồng Biển xuất hiện. Nó khống chế nước biển cuồn cuộn cao tới trăm mét, đem ngàn vạn con hư quỷ cấp thấp cuốn xuống đáy biển, giảm bớt áp lực cho Thành Phòng Quân.

Rồng Biển cấp chín cũng cực kỳ hung mãnh, những con hư quỷ bị cuốn vào xoáy nước đều bị xay cho nát nhừ. Mục Lương cúi đầu nhìn thoáng qua, nhưng anh không ra tay giúp Thành Phòng Quân chống đỡ hư quỷ cấp thấp.

Binh sĩ phải trải qua quá huyết chiến, mới có thể xem như một đội quân mạnh mẽ, anh đành phải đảm nhận nhiệm vụ khống chế mức độ khốc liệt của trận đánh lần này. Anh nhìn về phía hư quỷ cấp cao trên không trung. Đại bộ phận chúng đã bị Sương Mù Mộng Ảo vây khốn.

Mục Lương di chuyển, anh đánh chết những con hư quỷ ngoài cấp tám.

Khặc khặc …

Đàn hư quỷ rít gào, luồng khí tức màu đỏ xuyên qua bầu trời lao tới, lại bị Mục Lương dùng Vặn Vẹo Trọng Lực đỡ được.

Ong ong dụ…

Binh lính không quân khống chế ong thợ, bắt đầu ném quả Bom, mỗi một viên đều bay tới chỗ hư quỷ dày đặc.

- Quân công! Quân công!

Binh lính không quân hô, sau khi ném hết số quả Bom, bọn họ cầm lấy cung nỏ bắn ra tên nổ mạnh, khiến cho mảng lớn hư quỷ bị đánh bay.

- Quá sung sướng, hung hăng đánh cho ta.

Tạp Lý hưng phấn hô.

Hắn vỗ cánh, con ngươi màu máu nhìn không nháy mắt, dẫn dắt binh lính không quân trợ giúp các nơi, từ trong Phố Buôn Bán, tới gần tường thành ở Sơn Hải Quan.

Mậu Đạt, Đại Tề và Kha Đa Lạp khẩn trương nhìn chung quanh.

- Không bị người phát hiện chứ?

Đại Tề khẩn trương nói

- Chúng ta leo qua cửa sổ, chắc không bị phát hiện.

Kha Đa Lạp nhỏ giọng nói.

Mậu Đạt trầm giọng thúc giục nói:

- Đừng lãng phí thời gian, nhanh lấy ra ma dược ẩn thân.

- Được…

Kha Đa Lạp lấy một cái bình nhỏ, đổ ra ba viên ma dược màu đen, cực kỳ giống socola màu đen.

- Nhanh lên, đi lên liếc mắt một cái, sau đó rời đi.

Mậu Đạt bình tĩnh dặn dò.

Hiệu quả của ma dược ẩn thân phỏng chế rất ngắn, còn có tác dụng phụ nghiêm trọng, không thể tùy ý làm bậy.

- Được.

Kha Đa Lạp và Đại Tề dùng sức gật đầu.

Kha Đa Lạp ngẩng đầu nhìn về phía tường thành, hắn nhịn không được nuốt nước miếng, quá cao rồi.

- Tường thành cao quá.

Hắn giật giật khóe miệng.

- Sợ ư?

Đại Tề nhếch miệng liếc Kha Đa Lạp một cái.

- Không có.

Kha Đa Lạp cắn răng lắc đầu.

Mậu Đạt thở sâu, trầm giọng nói:

- Vậy đi thôi, đừng lãng phí thời gian.

Ba người không hề do dự, nuốt ma dược ẩn thân vào bụng, rồi không nói hai lời bắt đầu leo lên tường thành. Thân thể ba người dần trở nên trong suốt, rồi biến mất hoàn toàn.

Tốc độ leo lên của ba người rất nhanh, tiếng trống bên tai càng ngày càng vang. Bảy tám phút sau, ba người mới đi đến đỉnh tường thành.

Tiếng gầm rú vang lên bên tai, tường thành đều đang chấn động.

Đạp đạp đạp…

Ba người chạm chân xuống đất, bị khung cảnh trước mắt doạ cho sợ ngây người.

Trên không trung, Mục Lương đang đánh chết hư quỷ cấp cao, tia chớp màu tím bay ngang trời

Ừng ực ừng ực…

Kha Đa Lạp nuốt nước miếng, hắn đã bị thực lực của Mục Lương làm rung động.

- Thật đáng sợ.

Đại Tề thấp giọng sợ hãi than.

- Câm miệng, im lặng xem.

Mậu Đạt thấp giọng răn dạy một câu.

Hắn đi về phía trước, tới trước vách ngăn của tường thành, nhìn khung cảnh phía trước Sơn Hải Quan.

- Này!

Kha Đa Lạp ngừng thở, tầm mắt đã bị đàn hư quỷ chiếm cứ. Hắn sợ run, sắc mặt hắn có chút trắng bệch.

Đại Tề thấp giọng nói:

- Đây là thuỷ triều hư quỷ sao, đáng sợ hơn ta tưởng tượng…!

Trống trận vang vọng trời cao, đại pháo linh khí luân phiên nã pháo, tiếng gầm rú không ngừng.

- Thật là đáng sợ, còn đáng sợ hơn ma thú cuồng bạo hóa.

Kha Đa Lạp run rẩy nói, hắn nhịn không được muốn chạy trốn.

- Tuyệt đối không thể trêu chọc thành Huyền Vũ, không thể trêu vào.

Mậu Đạt nhìn chằm chằm đại pháo linh khí trên cửa, âm thầm hạ quyết tâm.

Đại Tề nhắc nhở:

- Đội trưởng, thời gian không còn nhiều lắm.

- Đi, trở về.

Mậu Đạt gật đầu, xoay người bước nhanh rời đi.

Kha Đa Lạp quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Cùng lúc đó, Mục Lương đang đánh chết hư quỷ cấp cao trên không trung cũng quay đầu nhìn hắn một cái.

Cả người hắn run lên, sợ tới mức lập tức quay đầu bỏ chạy.

Một giây trước khi hiệu lực của ma dược ẩn thân mất tác dụng, ba người thuận lợi rời khỏi tường thành, và an toàn về tới Phố Buôn Bán.

- Thật là đáng sợ, hơn nữa, dường như chúng ta đã bị phát hiện.

Kha Đa Lạp thở dài, hắn vẫn còn sợ hãi mở miệng.

Đại Tề và Mậu Đạt cau mày, nhìn chằm chằm vào cái miệng cứ mở lại khép của Kha Đa Lạp, nhưng không nghe thấy âm thanh gì. Kha Đa Lạp há miệng thở dốc, hắn hiểu được đây là tác dụng phụ của ma dược ẩn thân.

Đại Tề lớn tiếng nói:

- Nhanh như vậy đã bị tác dụng phụ rồi?

Mậu Đạt đen mặt, nâng tay ra hiệu cho mọi người trở về.

Ba người tựa như chơi trò đoán chữ dựa trên hành động, liên tục ra hiệu cho nhau, rồi tự mang những suy nghĩ khác nhau quay trở về.

…………..

Trên trời cao, đám mây màu máu hơi vặn vẹo một chút, có một thứ gì đó rất nhanh bay qua. Đây là một đám mây màu máu cực kỳ lạ lùng, bởi vì bên trong nó chính là Ốc Đảo.

- Chúng ta thật may mắn, vẫn chưa gặp hư quỷ!

Tứ trưởng lão Ốc Đảo đứng trên tầng đỉnh ốc đảo, nghiêng đầu nhìn về phía Bối Nhĩ Liên.

Bối Nhĩ Liên nghiêm mặt nói:

- Không thể thả lỏng cảnh giác.

Sau khi Ốc Đảo đưa các thành chủ về, bọn họ lại lựa chọn đi vòng, quay về thành Huyền Vũ, để đón những nhân viên đang ở tạm tại đó.

- Tam trưởng lão nói đúng.

Nhị trưởng lão trầm giọng nói.

- Chúng ta ở trên không trung, tỷ lệ gặp được hư quỷ không lớn.

Tứ trưởng lão ốc đảo nhún vai, thân thể hắn thoải mái dựa vào rào chắn.

- Đừng quên, hư quỷ cấp cao cũng biết bay.

Bối Nhĩ Liên nhíu mày liếc tứ trưởng lão.

- Rồi rồi rồi, ta vẫn nhớ.

Tứ trưởng lão ngáp một cái, xoay người cúi đầu nhìn về phía mặt đất mênh mông vô bờ, những nơi ánh mắt hắn chạm tới đều có màu đỏ.

- Cũng không biết thuỷ triều hư quỷ lần này liên tục trong bao nhiêu ngày.

Hắn nhẹ giọng cảm thán một câu.

- Ít nhất cũng sẽ liên tục ba ngày.

Bối Nhĩ Liên thấp giọng nói.

Trong quá khứ, thời gian liên tục của thuỷ triều hư quỷ sẽ không ít hơn ba ngày.

- Hy vọng chúng ta vẫn tiếp tục gặp may.

Tứ trưởng lão cảm thán nói.

Sau đó, hắn nghiêng đầu hỏi:

- Còn bao lâu nữa mới tới thành Bắc Hải?

Trước khi Ốc Đảo tới thành Huyền Vũ, sẽ phải đi qua thành Bắc Hải.

- Trước khi trời tối sẽ đến.

Bối Nhĩ Liên thuận miệng trả lời một câu. Cô vẫn đang quan sát không trung, đề phòng có hư quỷ xuất hiện.

Tiếp theo cô nhẹ giọng nói nhỏ:

- Không biết hiện tại thành Bắc Hải thế nào…?

- Hử?

Bối Nhĩ Liên tập trung nhìn, đã thấy ở chân trời xa xa, có rất nhiều điểm đen đang tới gần.

- Cảnh giới!

Cô nhăn mày, rồi xoay người hô một câu.

- Có hư quỷ sao?

Thân thể tứ trưởng lão run lên, tư thế lười biếng lúc nãy đã biến mất.

- Ừm, đều là hư quỷ mạnh hơn cấp sáu.

Bối Nhĩ Liên ngưng trọng nói.

Đạp đạp đạp…

Ốc Đảo nhất thời trở nên náo nhiệt, nhóm thủ vệ vội vã đi lên tầng đỉnh, giơ lên trường cung cảnh giác nhìn chằm chằm vào không trung xa xa.

- Nếu không có mệnh lệnh, không ai được ra tay.

Đại trưởng lão xuất hiện, sắc mặt lão ngưng trọng nhìn chăm chú về phương xa.