Chương 1466 Ta Nhìn Giống Đồ Ngốc Lắm
Sao? Vũ Đồ đột nhiên hỏi
- Các hạ là người nơi nào?
- Người của thành Huyền Vũ.
Mục Lương bình tĩnh đáp.
- Thành Huyền Vũ!!
Trên mặt Vũ Đồ lộ ra thần sắc chấn động.
Hắn tự nhiên biết thành Huyền Vũ, tuy rằng chưa tới đó, nhưng hắn đã nghe được rất nhiều tin tức từ bọn thuộc hạ của mình.
Mục Lương bỏ qua vẻ mặt kinh ngạc của đối phương, quay đầu nhìn về phía Đồ Lan có thần sắc buồn bã, nhẹ nhàng hỏi:
- Ngươi rất thích chưng cất rượu?
Đồ Lan ngẩng mặt lên, ngạo nghễ nói:
- Đương nhiên, ta muốn ủ ra loại rượu ngon nhất trên thế giới.
- Điều này rất khó, không ai biết loại rượu ngon nhất trên đời có mùi vị như thế nào?
Mục Lương nói với thần tình nhàn nhạt.
Đồ Lan lắc đầu, thấp giọng nói:
- Rượu trắng rất tốt, tốt hơn cả rượu của ta, ta không thể chưng cất ra loại rượu như vậy, càng khó siêu việt nó.
- Ngươi có hứng thú hợp tác không?
Mục Lương đột nhiên hỏi.
- Ý ngươi là sao?
Đồ Lan nhìn về phía Mục Lương với ánh mắt hoang mang.
- Nếu như ngươi có hứng thú với rượu của ta, tối nay mang cái này đến thành Huyền Vũ tìm ta.
Mục Lương đứng dậy và đưa một khối lệnh bài lưu ly cho Đồ Lan.
Đồ Lan cầm lệnh bài rồi ngẩn người một chút.
- Đi thôi.
Mục Lương nhìn thoáng qua Ly Nguyệt và các cô gái, cất bước chuẩn bị rời đi.
- Các hạ!!
Vũ Đồ vội vàng đứng lên hô to.
- Ngươi còn có việc gì sao?
Mục Lương quay đầu nhìn đối phương, đôi mắt màu đen thâm thúy như bầu trời đêm.
Vũ Đồ hất cằm, nghiêm túc nói:
- Chớ khẩn trương, ta chỉ muốn kết giao bạn bè mà thôi.
- Không có hứng thú.
Mục Lương nhàn nhạt nói, hắn đã không còn hứng thú vui đùa.
- Ngươi!
Đôi mắt của Vũ Đồ trợn to.
Sắc mặt hắn trở nên âm trầm, lạnh lùng nói:
- Ta đường đường là một tử tước, được ta kết bạn thì ngươi nên cảm thấy vinh hạnh mới phải.
- Ta không cảm thấy như vậy.
Ánh mắt của Mục Lương thoáng qua một tia lạnh lẽo.
Anh xoay người tiếp tục đi xuống lầu, Ly Nguyệt, Ngải Lỵ Na và những người khác đuổi theo, chuẩn bị rời đi mà không ngoảnh đầu lại.
- Dừng lại, các ngươi đừng cho thể diện mà không cần!
Vũ Đồ tức giận hô hào, trong tay ngưng kết ma pháp nguyên tố, là một cỗ nguyên tố lửa nóng bỏng.
- Ngươi muốn chết?
Mục Lương quay đầu lạnh lùng nhìn Vũ Đồ.
Vũ Đồ đột nhiên rùng mình một cái, nguyên tố lửa trong tay hắn tiêu tan không còn một mống, cơ thể hắn như rớt vào hầm băng, cảm giác tử vong đột ngột ập tới.
Cộp cộp cộp….
Mục Lương không còn lưu lại, cất bước đi xuống lầu.
Đồ Lan lấy lại tinh thần, sắc mặt của cô vẫn khó coi, có điều lần này vì Vũ Đồ.
Cô giơ tay nắm chặt cổ áo của tử tước, lạnh lùng nói:
- Tử tước Vũ Đồ, lá gan của ngươi rất lớn đấy, mới vừa rồi ngươi muốn ra tay ở địa bàn của ta sao?
- Ta….
Vũ Đồ há to miệng, sắc mặt càng thêm khó coi.
Đồ Lan không phải tử tước, nhưng cha của cô ấy lại là hầu tước.
Mặc dù đối phương là hầu tước bên phe vương thất, nhưng thân phận và địa vị vẫn còn đó, không phải là nhân vật mà hắn có thể trêu chọc.
- Ta, ta không dám.
Vũ Đồ cắn răng nói.
Đồ Lan trừng mắt nói:
- Cút ra ngoài cho ta, đừng bao giờ tới quán rượu Đồ Lan nữa, nếu không ta gặp ngươi lần nào thì sẽ đánh ngươi lần đó.