← Quay lại trang sách

Chương 1467 Thu Nạp

Luyện Dược Sư Cấp 7

- Hừ, ta cũng không hiếm lạ nơi này đâu!

Vũ Đồ loạng choạng lùi lại mấy bước, tức giận trừng Đồ Lan, tiếp đó chạy như bay xuống lầu dưới.

Đồ Lan chống nạnh hai tay, cất bước muốn đuổi theo.

Vũ Đồ thấy thế chạy nhanh hơn, chật vật biến mất ở con hẻm cách đó không xa.

- Phế vật, mua được chức tử tước thì có ích lợi gì chứ?

Đồ Lan phun một ngụm nước bọt trên mặt đất.

Cô nắm chặt lệnh bài trong tay, trầm ngâm xoay người trở lại trong quán rượu, dự định buổi chiều đến thành Huyền Vũ nhìn.

Một bên khác, Mục Lương và các cô gái dọc theo đường lớn tiếp tục đi tới trước, hướng về phía thị trường Giao Dịch.

- Mục Lương, ngươi muốn hợp tác với Đồ Lan sao?

Ly Nguyệt quay đầu nhẹ giọng hỏi.

Khóe môi của Mục Lương cong lên, đáp:

- Cô ấy có sẵn một quán rượu ở đây, có thể giúp chúng ta bán rượu.

- Thì ra là như thế, ta còn tưởng rằng ngươi thật sự muốn đưa phương pháp chưng cất rượu cho cô ấy đấy.

Ngải Lỵ Na giật mình nói.

- Ta nhìn giống đồ ngốc lắm sao?

Mục Lương không khỏi bật cười.

Ngải Lỵ Na lắc đầu, hồn nhiên nói:

- Không giống, đại nhân là người thông minh nhất.

Mục Lương mỉm cười tinh nghịch, giơ tay nhẹ nhàng gõ đầu cô gái tóc hồng.

Ngải Lỵ Na hoạt bát nở nụ cười, đôi môi đỏ dưới tấm mạng che khẽ nhếch lên.

Đoàn người cười cười nói nói đi về phía trước, dọc theo đường đi vẫn luôn thu hút sự chú ý của mọi người.

Ly Nguyệt kéo tay Mục Lương, dịu dàng nói:

- Sắp đến Chợ Giao Dịch rồi.

- Người rất nhiều.

Mục Lương ngước mắt nhìn về phía trước, ở đây đã thấy được lối vào bên trong.

Chợ Giao Dịch tương tự như chợ Nô Lệ, chỉ khác là đông người hơn, hơn nữa ngoại trừ các cửa hàng thì còn có rất nhiều tiểu thương dựng quầy hàng trên đường phố bán đủ thứ, cái gì cũng có.

- Ai đi ngang qua mời ghé vào quán, xương ma thú thượng hạng, là tài liệu tuyệt vời để chế tác ma cụ.

- Cỏ Máu Vàng hiếm thấy bán đại hạ giá đây, một gốc chỉ cần một ngàn kim tệ!

- Ma cụ sơ cấp, ma cụ sơ cấp, mau đến xem đi!

-......

Mục Lương và những người khác còn chưa tiến vào chợ Giao Dịch thì đã nghe thấy tiếng rao hàng huyên náo.

- Ở đây chắc chắn có rất nhiều kẻ trộm.

Ánh mắt của Ngải Lỵ Na lấp lóe.

- Đúng vậy.

Mục Lương gật đầu nhận đồng.

Thường thường nơi nào có nhiều người thì đó chính là thiên đường cho đám đạo chính, có thể đục nước béo cò.

Mục Lương và các cô gái đi vào chợ, ngay lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

- Qua bên kia nhìn.

Mục Lương đi tới trước và ghé vào gian hàng đầu tiên.

Chủ quán là một ông lão có bộ râu hoa râm, trước mặt hắn là tấm da thú dài bốn mét, rộng hai mét, bên trên chất đầy đồ vật, có thảo mộc, cũng có chai lọ.

Rất nhiều người bước tới để dò xét, nhưng cơ bản đều là nhìn vài lần rồi quay đầu rời đi, không ai hỏi thăm, càng không có ai cầm lấy vật phẩm trong gian hàng để xem xét.

Mục Lương cảm thấy tò mò, tiến lên trước liếc nhìn các vật phẩm trên tấm da thú.

Chủ quán nhìn Mục Lương, hòa ái nói:

- Cảm thấy hứng thú có thể xem thử.

- Được.

Mục Lương ngồi xổm xuống, đưa tay nhặt một viên đá màu đỏ.

Viên đá lớn cỡ nắm tay, vừa cầm lên đã cảm thấy ấm áp, sờ vào rất thoải mái.

- Đây là Đá Cầu Vồng Máu, là tài liệu chính của rất nhiều loại ma dược.

Chủ quán bình tĩnh giới thiệu.

- Ví dụ như là cái gì?

Mục Lương thuận miệng hỏi một câu.

Chủ quán lại liếc nhìn Mục Lương một cái, thấp giọng nói:

- Ma Dược Cầm Máu, ma dược bồi dưỡng, ma dược luyện thể… Tất cả đều cần phải dùng đến Đá Cầu Vồng Máu.

Mục Lương nhìn ông lão một cách chăm chú, xác định đối phương không có nói dối.

Anh tung Đá Cầu Vồng Máu trong tay, hỏi:

- Các hạ là Luyện Dược Sư?

- Đã từng là như vậy.

Chủ quán nói với thần sắc không thay đổi, sau đó chậm rãi cúi đầu.

- Luyện Dược Sư cấp mấy?

Mục Lương kinh ngạc hỏi tiếp.

Chủ quán cười khổ lắc đầu:

- Ha ha, chuyện này không quan trọng, ta đã không còn cách nào chế thuốc được nữa.

– Vì sao?

Ngải Lỵ Na nghi ngờ hỏi.

- Bởi vì linh hồn của ta bị thương, mà luyện dược cần linh hồn mạnh mẽ, tinh thần của ta rất khó tập trung, cho nên ta không cách nào luyện dược được nữa.

Chủ quán cười chua xót đáp.

Vưu Phi Nhi ngây thơ nói:

- Nếu linh hồn bị thương vậy chỉ cần chữa khỏi là được rồi.

Chủ quán nhìn thoáng qua cô gái cột tóc hai chùm, nhẫn nại giải thích:

- Linh hồn bị thương không thể chữa trị được.

- Tại sao lại không thể chữa trị chứ?

Vưu Phi Nhi phồng má hỏi.

……………

Chủ quán nhìn Vưu Phi Nhi, cau mày nói:

- Vì sao ngươi lại chắc chắn như thế?

- Bởi vì thật sự có thể trị hết nha.

Vưu Phi Nhi nói một cách đương nhiên.

-...

Chủ quán co giật khóe miệng, chỉ coi Vưu Phi Nhi ngây thơ đang nói đùa mà thôi.

- Có thể trị hết.

Mục Lương bình thản nói.

Chủ quán chậm rãi quay đầu nhìn về phía anh, khàn khàn nói:

- Ta là Luyện Dược Sư, linh hồn bị thương có thể chữa khỏi hay không thi ta biết rõ hơn các ngươi nhiều.

- Sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân, ngươi không biết nhưng không có nghĩa là không có.

Mục Lương nói với giọng điệu nhàn nhạt.

- Sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân…. Câu nói này có thể ghi vào trong du ký mạo hiểm.

Đôi mắt màu hồng của Ngải Lỵ Na sáng lên, âm thầm ghi nhớ lời nói của anh.

- Ha ha, bị tiểu bối thuyết giáo, nhưng mà nói không sai, có lẽ thật sự có phương pháp.

Chủ quán cũng không tức giận mà chỉ cười lắc đầu.

Mục Lương hỏi với giọng thành khẩn:

- Các hạ xưng hô như thế nào?

Chủ quán khàn khàn đáp:

- Trước kia mọi người đều gọi ta là Pháp Kiệt Sâm.

- Pháp Kiệt Sâm, chưa từng nghe qua.

Ly Nguyệt lắc đầu.

Pháp Kiệt Sâm sửng sốt một chút, sau đó cười khổ nói:

- Hóa ra đã ta bị thế nhân quên lãng nhanh như vậy sao?

- Trước đó ngươi rất nổi tiếng à?

Vưu Phi Nhi đánh giá Pháp Kiệt Sâm, nhìn thế nào cũng chỉ là một ông lão bình thường.

- Đương nhiên, nhưng đó chỉ là chuyện trước kia thôi.

Pháp Kiệt Sâm lắc đầu, sắc mặt của lão trở nên cô đơn.

- Chữa khỏi linh hồn bị thương không khó.

Mục Lương đột nhiên lên tiếng.

Thân thể Pháp Kiệt Sâm hơi run lên, ánh mắt của lão sáng như đuốc nhìn về phía Mục Lương.

Cổ họng của lão hơi co giật, khàn khàn hỏi:

- Ngươi mới vừa nói cái gì?

Mục Lương tung hứng Đá Cầu Vồng Máu trong tay, bình tĩnh nói:

- Ta có thể chữa khỏi cho ngươi, nhưng ngươi phải làm cho ta thấy được giá trị của ngươi.

- Ta…. Nếu như ngươi thật có thể chữa khỏi cho ta, ta có thể giúp ngươi chế tạo ma dược.

Pháp Kiệt Sâm nói với giọng điệu chân thành.

Mục Lương ngước mắt hỏi:

- Cho nên ngươi là Luyện Dược Sư cấp mấy?

- Cấp 7.

Pháp Kiệt Sâm ngạo nghễ ngẩng đầu.

Mục Lương chậm rãi đứng lên, chân thành nói:

- Ta sẽ chữa khỏi cho ngươi, sau đó ngươi gia nhập vào thành Huyền Vũ.

- Thành Huyền Vũ!!

Tròng mắt của Pháp Kiệt Sâm phóng to.

- Giới thiệu một chút, vị này là Mục Lương, thành chủ thành Huyền Vũ của chúng ta.

Ly Nguyệt nói với giọng lạnh lùng.

- Thành chủ thành Huyền Vũ!!

Pháp Kiệt Sâm hô hấp chợt ngừng lại, kém chút kinh ngạc thốt lên.

- Bình tĩnh lại nào.

Ngải Lỵ Na phất tay.

Pháp Kiệt Sâm yên lặng một hồi lâu, trong lòng dần dần bình tĩnh trở lại.

Lão cười khổ nói:

- Hóa ra là thành chủ thành Huyền Vũ, khó trách đại nhân cho ta một loại cảm giác vừa thần bí vừa không thể nhìn thấu.

Mục Lương cười nhạt một tiếng, lại hỏi lần nữa:

- Ngươi có thể suy nghĩ một chút.

Pháp Kiệt Sâm lắc đầu, chân thành nói:

- Không cần cân nhắc, nếu đại nhân thật sự có thể chữa khỏi vết thương linh hồn cho ta, để ta có thể luyện dược một lần nữa, vậy ta đồng ý đến thành Huyền Vũ.

- Rất tốt.

Mục Lương nhàn nhạt mỉm cười.

Anh lật tay một cái, một đoàn nguyên tố sinh mệnh ngưng tụ trong lòng bàn tay, sinh mệnh lực đậm đà khiến Pháp Kiệt Sâm hô hấp dồn dập.

- Đây là?

Lão kinh ngạc lên tiếng.

- Nhắm mắt, thả lỏng tinh thần.

Mục Lương trầm giọng nói.

Pháp Kiệt Sâm nghe vậy vội vàng nhắm hai mắt lại, ôm tâm lý thử một lần cũng sẽ không chết, lão sẵn sàng tin tưởng Mục Lương một lần.

Dù sao thì lão đã không còn biện pháp nào khác khá cho nên mới có thể dễ dàng tin lời của Mục Lương.

Anh nhẹ nhàng vung tay lên, nguyên tố sinh mệnh bay lên rồi từ từ đáp xuống đầu Pháp Kiệt Sâm.

Nguyên tố sinh mệnh chậm rãi tiến vào trong cơ thể của hắn và bắt đầu cải thiện tình trạng thể chất, bổ sung sinh mệnh lực.

Thân thể của Pháp Kiệt Sâm run rẩy, trên mặt lão toát ra mồ hôi lạnh, sâu trong linh hồn xuất hiện một tia sáng xanh, đó là nguyên tố sinh mệnh đang trị liệu linh hồn.

Linh hồn bị thương rất khó giải quyết, trị liệu bằng nguyên tố sinh mệnh cũng cần có thời gian.

Mục Lương nhìn thoáng qua đối phương sau đó quay đi chỗ khác, tiếp tục xem xét đồ vật trong gian hàng.

Mười lăm phút trôi qua.

Pháp Kiệt Sâm rên rỉ một tiếng và từ từ mở mắt ra, đôi mắt của lão vốn dĩ đục ngầu trở nên sáng ngời.

Lúc này, tinh thần của lão vô cùng phấn chấn, linh hồn đã không còn truyền đến cảm giác nhoi nhói, cả người thoải mái cực kỳ, ngay cả nếp nhăn trên mặt cũng ít hơn rất nhiều.

- Vết thương linh hồn thật sự có thể bị chữa khỏi!

Giọng nói của Pháp Kiệt Sâm run lên, hai tròng mắt nổi lên tơ máu đỏ.

Lúc này cả người lão đều đang run rẩy, nguyên nhân là do quá phấn khích.

- Nếu đã chữa khỏi, vậy thì mau thu dọn đồ đạc đi theo chúng ta.

Mục Lương bình tĩnh nói.

-Vâng.

Pháp Kiệt Sâm kích động hít một hơi thật sâu, đứng lên thu dọn quầy hàng trước mặt.

Ngải Lỵ Na quan tâm hỏi:

- Trong nhà vẫn còn đồ vật cần thu dọn sao?

- Không có, vật có giá trị đều ở nơi này.

Pháp Kiệt Sâm lắc đầu, trên mặt vẫn luôn treo nụ cười.

Đến bây giờ lão vẫn còn có chút hoảng hốt, vết thương linh hồn khốn nhiễu lão suốt ba năm bỗng chốc bị chữa khỏi, trong lòng có loại cảm giác không chân thật.

Lão nhìn về phía Mục Lương, cảm kích nói:

- Thành chủ đại nhân, cám ơn, vô cùng cám ơn ngài.

- Sau này cẩn thận một chút, đừng lại để linh hồn bị thương.

Mục Lương nhắc nhở.

Nguyên tố sinh mệnh có thể trị liệu vết thương linh hồn, nhưng không ai biết lần sau mình sẽ bị thương nặng đến mức nào và liệu khi đó nguyên tố sinh mệnh có còn hữu hiệu hay không.

- Không có chuyện đó đâu, kẻ khiến ta bị thương đã chết.

Pháp Kiệt Sâm nghiêm túc nói.

- Ừ.

Mục Lương không có hỏi nhiều.

Pháp Kiệt Sâm vác một cái túi da thú to tướng lên trên vai, tò mò hỏi:

- Thành chủ đại nhân, ngài tới Chợ Giao Dịch để làm gì thế?

- Dạo chơi.

Mục Lương thuận miệng lên tiếng.

Anh không ngờ mình chỉ đi dạo một chuyến lại có thể tìm được nhân tài, hơn nữa còn là một vị Luyện Dược Sư cấp 7, còn mạnh hơn cả Y Xà.

Mục Lương tính toán để Pháp Kiệt Sâm đến thành Huyền Vũ dạy dỗ một nhóm Luyện Dược Sư, tức là trở thành một giáo viên.

- Thì ra là vậy….

Pháp Kiệt Sâm chậm rãi gật đầu.

- Đi thôi, chúng ta tiếp tục đi dạo.

Mục Lương tiếp tục đi về phía trước, ánh mắt anh liếc nhìn các quầy hàng xung quanh, để ý xem bọn họ đang bán cái gì.

- Thật đông đúc.

Vưu Phi Nhi nhún nhảy bước đi, mái tóc đuôi ngựa đung đưa qua lại theo chuyển động của cô.

Đột nhiên, cô bị ai đó va phải, đối phương cũng không quay đầu lại mà bước nhanh tới trước, giống như là có việc gấp.