Chương 1567 Hiệp Hội Ma
Pháp Sư
Cô gái kia hất cằm lên, kiêu ngạo nói:
- Bởi vì mẹ ta nói rằng ta nhất định có thể trở thành Ma Pháp Sư.
- Vậy ngươi đi về hỏi mẹ của ngươi đi.
Ngải Lỵ Na giơ tay lắc lắc.
- Không, ta không đi!
Cô gái kia cảm thấy mất mặt cho nên không chịu rời đi.
Cô ta đảo mắt một vòng rồi nói với giọng điệu chắc chắn:
- Nhất định Đá Ma Pháp của ngươi là hàng giả, các ngươi giả mạo lừa bịp chúng ta!
Ánh mắt của Ngải Lỵ Na trở nên lạnh lẽo, không kiên nhẫn nói:
- Cô gái, có thể ăn bậy nhưng không thể nói lung tung được, nếu không sẽ bị nhổ lưỡi ra nha.
- Ta không có nói lung tung, mẹ của ta là Ma Pháp Sư, bà ấy nói ta có linh tính, vậy nhất định sẽ có.
Cô gái kia nói một cách chắc nịch:
- Mà ở đây không thể khảo thí ra linh tính của ta, như vậy viên Đá Ma Pháp kia chính là đồ giả.
- Đúng vậy, mẹ của người ta là Ma Pháp Sư, chắc chắn sẽ không nói sai.
- Ta cũng cảm thấy vậy, khó trách thành Huyền Vũ sẽ tốt bụng như thế, hóa ra là giả danh lừa bịp mà thôi.
Trong đám đông vang lên vài giọng nói không hài hòa, rõ ràng là đang tìm cách gây sự.
Đôi môi hồng của Ngải Lỵ Na hơi hé mở, trong lòng cũng không chắc chắn, cô hiểu biết rất ít về Đá Ma Pháp và Ma Pháp Sư, có lẽ trong đó thật sự có cái gì không liên quan.
Ngôn Băng nâng mắt lên, hờ hững hỏi:
- Ngươi muốn gây chuyện sao?
Ngải Lỵ Na đưa tay ngăn trở cô gái tóc tím, nhẹ nhàng hỏi:
- Ta tò mò, chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ hoài nghi mẹ ngươi gạt ngươi sao?
- Không thể nào, tại sao bà ấy lại muốn gạt ta chứ?
Cô gái kia trợn mắt.
- Bởi vì ngươi không có linh tính, mẹ ngươi không muốn đả kích ngươi, cho nên mới nói dối.
Ngải Lỵ Na nhún vai nói.
- Chuyện này hình như rất có khả năng…..
Trong đám đông truyền ra tiếng phụ họa.
- Ta rất hiếu kì, ngươi luôn miệng nói bản thân có linh tính, chẳng lẽ mẹ ngươi cũng có Đá Ma Pháp để kiểm tra sao?
- Hay là bà ta dẫn ngươi đến hiệp hội Ma Pháp Sư?
Mọi người liên tục hỏi han khiến sắc mặt cô gái kia tái nhợt.
- Không biết, bây giờ ta đi về hỏi mẹ…..
Cô gái kia vội vàng đẩy đám đông vây xem ra, chạy như trốn vào con hẻm nhỏ gần đó.
- Hừ!
Ngải Lỵ Na hừ lạnh một tiếng.
- Vừa rồi những kẻ cố ý gây chuyện kia nên bị đánh một trận.
Ngôn Băng nói khẽ.
Ngải Lỵ Na xua tay, thanh thúy nói:
- Thôi thôi, như thế sẽ ảnh hưởng đến buổi khảo thí, cái chính là nhận người.
Ngôn Băng nghe vậy kinh ngạc nhìn chằm chằm cô gái tóc hồng, giống như là đang quan sát một thứ gì đó kỳ quái.
- Vì sao ngươi lại nhìn ta như vậy?
Ngải Lỵ Na chán ghét lùi lại một bước, nghi ngờ nhìn lại cô gái tóc tím.
Khóe môi của Ngôn Băng hơi vểnh, bình tĩnh nói:
- Không có gì, chẳng qua là ta cảm thấy ngươi có vẻ trưởng thành hơn rất nhiều, biết cân nhắc nhiều như vậy.
- Ta chỉ không muốn trì hoãn việc kiểm tra mà thôi.
Ngải Lỵ Na trợn trắng mắt.
- Tốt, tiếp tục kiểm tra thôi.
Một nụ cười nở trên môi Ngôn Băng.
- Người tiếp theo.
Ngải Lỵ Na xụ mặt hô to.
Cộp cộp cộp ~~
Một bên khác, cô gái vừa rồi kiểm tra linh tính bị mất mặt chạy một mạch về nhà.
- Mẹ, mẹ!!
Vừa bước vào nhà thì cô đã lập tức hét lớn, hai mắt đỏ hoe.
- Thế nào, gọi lớn tiếng như vậy làm gì?
Trong sảnh chính, Mã Cát đang bưng một ly trà trên tay, bất mãn nhìn con gái vừa chạy vừa kêu la.
- Mẹ, ta thật sự có linh tính sao?
Bội Cát Na khóc sướt mướt nhìn mẹ.
Ánh mắt của Mã Cát có chút tránh né, bà ta nói một cách qua loa lấy lệ:
- Đương nhiên rồi, tại sao ngươi lại đột nhiên hỏi như vậy?
P/S: Cầu đề cử, kim phiếu bộ Toàn Dân Lãnh Chúa: Binh Chủng Của Ta Biến Dị (Dịch), đẩy từ 20kp trở lên team mình sẽ bão chương Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch), và gửi mã giảm giá bộ này cho các đạo hữu nha.
- Mẹ, hôm nay ta chạm vào Đá Ma Pháp, nhưng nó không có phản ứng.
Bội Cát Na khóc lóc kể lể:
- Mẹ, ngươi đã nói ta có linh tính, vậy tại sao Đá Ma Pháp lại không phát sáng?
- Ngươi nói cái gì?
Mã Cát lập tức đứng bật dậy, hai mắt trợn to.
- Đá Ma Pháp không sáng.
Bội Cát Na ủy khuất lặp lại một lần nữa.
Mã Cát đặt chén trà xuống rồi bước nhanh tới trước mặt con gái, truy hỏi:
- Ta hỏi ngươi, ngoài cửa số một thật sự đang giúp mọi người kiểm tra linh tính miễn phí?
- Đúng vậy…. Không đúng!
Đôi mắt của Bội Cát Na trợn to, nàng hét lên:
- Mẹ, ngươi không hề ngạc nhiên khi ta không thể khiến Đá Ma Pháp phát sáng, sao?
- Ngậm miệng, ngươi vốn dĩ không có linh tính, trước kia là ta lừa ngươi mà thôi.
Mã Cát thuận miệng ứng phó một câu.
Ngay từ khi con gái được mười tuổi thì bà ta đã mang Bội Cát Na đi tới hiệp hội Ma Pháp Sư, kết quả khảo nghiệm là không có linh tính.
Vì không muốn con gái quá đau khổ, Mã Cát vẫn luôn tuyên bố rằng cô bé có linh tính.
Bây giờ, bà ta quan tâm đến một chuyện khác, đó là thành Huyền Vũ giúp mọi người kiểm tra linh tính miễn phí, hơn nữa còn nắm giữ Đá Ma Pháp cực kì quý hiếm.
- Mẹ, ngươi nói thật sao?
Bội Cát Na đứng đó với vẻ mặt ngơ ngác, nhìn chằm chằm mẹ mình với ánh mắt không thể tin được.
Mã Cát thở dài, gật đầu nói:
- Đúng vậy, khi ngươi mười tuổi thì đã khảo nghiệm qua rồi, không có linh tính.
- Tại sao lại có thể như vậy chứ?
Bội Cát Na thất hồn lạc phách ngồi dưới đất, nước mắt rơi xuống lộp bộp.
Cô ta ngẩng đầu lên, khóc nức nở hỏi:
- Mẹ, tại sao ngươi lại gạt ta lâu như vậy?
- Lấy tính cách của ngươi, biết quá sớm chắc chắn sẽ mất mát rất lâu, cho nên ta mới lừa ngươi.
Mã Cát trầm giọng nói.
- Không có đâu, nhưng…..
Bội Cát Na còn muốn nói điều gì nhưng đã bị Mã Cát, người đang có tâm sự trong lòng, cắt đứt.
Mã Cát nghiêm mặt nói:
- Tốt, ta có việc phải đi ra ngoài một chút, ngươi đừng khóc nữa.
- Mẹ!!
Bội Cát Na hét lên một tiếng, nhưng mà Mã Cát đã sải bước rời khỏi sảnh chính.
Bà ta vội vã rời nhà chạy về phía hiệp hội Ma Pháp Sư.
Hiệp hội Ma Pháp Sư có chi nhánh ở mỗi tòa thành, thành Tát Luận cũng không ngoại lệ.
Nửa giờ sau, Mã Cát đi tới bên ngoài chi nhánh hiệp hội Ma Pháp Sư.
Trước mặt bà ta là một tòa nhà bằng đá ba tầng, chiếm diện tích năm, sáu trăm mét vuông, nó tạo cho người ta cảm giác vô cùng kiên cố, những ngôi nhà bằng gỗ xung quanh hoàn toàn không thể so bì được.
Phía trên cổng chính treo tiêu chí của hiệp hội Ma Pháp Sư, trông nó giống như một con rắn cuộn lại với chiếc đũa thần đâm xuyên chính giữa.
Mã Cát đi qua cổng chính, lầu một là đại sảnh làm việc, nơi này còn cung cấp chỗ nghỉ ngơi tạm thời cho các Ma Pháp Sư trong hiệp hội.
Có người nhận ra Mã Cát, mở miệng hỏi:
- Tiểu thư Mã Cát, ngươi lại tới tìm hội trưởng chúng ta sao?
- Ừ, hắn có ở đây không?
Mã Cát vội vàng hỏi.
Người kia âm thầm bĩu môi, nói:
- Có, hắn ở trên lầu ba, ngươi tự đi lên đi.
- Được rồi.
Mã Cát xoay người đi đến lầu ba.
……..
Cộp cộp cộp ~~~
Mã Cát sải bước đi lên lầu ba rồi dừng lại trước cửa văn phòng hội trưởng một lúc, sau đó giơ tay gõ vang cửa phòng.
Cộc cộc cộc ~~~
- Ai ở ngoài đó?
Trong phòng truyền ra một giọng nam âm nhu.
Mã Cát dịu dàng nói:
- Mạch Cái, là ta đây.
- Mã Cát à, vào đi.
Mạch Cái vẫn bình tĩnh như trước.
Cót két…
Mã Cát không thèm để ý, bà ta đẩy cửa bước vào phòng hội trưởng, lọt vào trong tầm mắt là một chiếc bàn dài hình bầu dục, đằng sau là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi.
Hắn chính là Mạch Cái, hội trưởng hiệp hội Ma Pháp Sư chi nhánh thành Tát Luận, hắn là một tên Ma Pháp Sư hệ Thủy cấp 7.
- Mã Cát, nhanh như vậy đã không nhịn được rồi?
Mạch Cái đưa tay ra hiệu về chiếc ghế trước mặt.
Mã Cát trợn mắt một cái, bà ta ngồi xuống rồi nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Lần này, ta tới đây không phải để tìm vui, mà là có chuyện khác.
- A, có chuyện gì thế?
Lông mày nhỏ dài của Mạch Cái hơi nhướng lên, cảm thấy có chút kinh ngạc.
Giữa hắn và Mã Cát là quan hệ an ủi lẫn nhau, một người có sắc đẹp một người có quyền có tiền, hai bên theo như nhu cầu mà thôi.
Mã Cát nghiêng người tới trước, nghiêm túc nói:
- Ta nghe Bội Cát Na nói rằng thành Huyền Vũ đang miễn phí kiểm tra linh tính cho mọi người tại thành Tát Luận.
- Miễn phí kiểm tra linh tính cho mọi người?
Mạch Cái nghe được lời này lập tức ngồi thẳng người, đôi mắt hẹp dài trợn to.
- Đúng vậy.
Mã Cát gật đầu.
Mạch Cái cau mày, khó hiểu hỏi:
- Tại sao bọn hắn lại muốn làm vậy?
Mã Cát lắc đầu nói:
- Chuyện này thì ta không biết, nhưng ta biết như vậy sẽ ảnh hưởng đến hiệp hội Ma Pháp Sư các ngươi, sẽ kiếm ít kim tệ hơn.
- Chuyện này không phải là chủ yếu.
Mạch Cái nói với sắc mặt âm trầm.
Mã Cát nghi ngờ hỏi:
- Vậy chủ yếu là cái gì?
- Đây không phải là việc mà ngươi nên biết.
Mạch Cái trầm giọng nói.
Hiệp hội Ma Pháp Sư giúp mọi người kiểm tra linh tính, kiếm kim tệ chỉ là thứ yếu, chủ yếu chính là tìm kiếm nhân tài.
- Hứ.
Mã Cát bĩu môi, đột nhiên có chút hối hận chạy tới nói cho hắn biết chuyện này.
Bà ta đảo mắt một vòng, quay đầu hỏi:
- Ngươi không tò mò vì sao thành Huyền Vũ lại có Đá Ma Pháp sao?
Mạch Cái lạnh lùng nói:
- Mặc dù Đá Ma Pháp hiếm có, nhưng không phải là mua không được, một số chợ đen sẽ có bán, chỉ là giá cả sẽ rất cao.
- Tốt thôi, nếu ngươi không quan tâm, vậy ta đi trở về.
Mã Cát đứng lên, uốn éo chuẩn bị rời đi.
Mạch Cái đứng lên nói:
- Chờ đã, ngươi đi với ta đến chỗ kiểm tra linh tính của thành Huyền Vũ.
- Cũng được, chúng ta đi nhanh thôi.
Mã Cát dịu dàng thúc giục.
- Ừ, ta thay đổi trang phục một chút.
Mạch Cái lấy một chiếc áo choàng từ trong ngăn tủ rồi trùm kín cả người, chỉ lộ ra nửa cái cằm.
Mã Cát cưỡng lại ý định trợn trắng mắt, đi theo Mạch Cái rời khỏi hiệp hội Ma Pháp Sư, đi thẳng đến địa điểm mà Bội Cát Na nói.
Lúc hai người tới nơi thì nơi đó đã là một biển người, đếm sơ qua cũng có ít nhất hơn mười ngàn người.
- Mọi người đừng xô đẩy, xếp hàng ngay ngắn!
Ngải Lỵ Na hô to.
Trước bàn dài, đội ngũ kiểm tra linh tính đã có hơn một ngàn người, hơn nữa còn đang không ngừng dài ra.
Sau một buổi trưa, tin tức thành Huyền Vũ miễn phí kiểm tra linh tính cho mọi người đã sớm truyền đến trong tai mấy vạn người.
- Nhiều người như vậy!!
Mã Cát kinh ngạc thốt lên.
Bà ta cố gắng kiễng chân lên, cố gắng quan sát tình hình phía trước, nhưng lại bị hàng đầu cản lại.
- Đi theo ta.
Mạch Cái giữ chặt tay của Mã Cát, hai người len lỏi trong đám đông như cá bơi trong nước, tận dụng mọi thứ đẩy ra người ở phía trước.
Cuối cùng, hắn đã thấy được bọn người Ngải Lỵ Na và Ngôn Băng, cũng nhìn thấy Tiểu Quả và mười hai tên thanh thiếu niên khác.
Sắc mặt của Mạch Cái trở nên âm trầm khi nghe những lời bàn tán xung quanh, lúc này hắn mới biết được mười ba người kia đều là người có linh tính, hơn nữa sắp gia nhập vào thành Huyền Vũ.
Hắn thì thầm bằng một giọng như sương lạnh:
- Quả nhiên là tới cướp người của hiệp hội Ma Pháp Sư chúng ta.