← Quay lại trang sách

Chương 1704 Vạch Trần Lời Nói Dối

Quả nhiên giống như ta suy nghĩ.

Đôi mắt của Lăng Hương lộ vẻ mong đợi nói, hồn nhiên thúc giục:

- Ca ca, mau đi nghênh tiếp bọn họ thôi.

- Ừm, nên nghênh tiếp.

Khuôn mặt nghiêm túc của Đức Đức Đa Nhĩ gật đầu.

Hắn biết rõ sự cường đại của thành Huyền Vũ, cha cũng đã từng nói với hắn, thực lực của Thành chủ thành Huyền Vũ sâu không thể đoán, là Vương thất Tây Hoa không thể chọc vào, cần dùng lễ để tiếp.

Khóe miệng của Mộc Dịch Lục hơi nhếch lên, sắc mặt hắn có chút dại ra, rốt cuộc thì thành Huyền Vũ có lai lịch như thế nào, đến mức khiến cho Công chúa và Vương tử phải đối đãi cẩn thận như vậy?

Lăng Hương và Đức Đức Đa Nhĩ lại lên xe thú lần nữa, di chuyển gần đến Phi Thuyền Vận chuyển.

Bên dưới Phi thuyền, Ny Cát Sa vừa mới chuẩn bị rời khỏi, đã nhìn thấy ở phía cổng thành có xe ngựa chạy đến. Cô cau mày lại một lát, đám người Mộc Dịch Lục mới đến trước mặt của cô.

Cửa khoang xe lại mở ra, Lăng Hương hào hứng từ trên xe bước xuống.

- Công chúa Lăng Hương.

Khuôn mặt của Ny Cát Sa lộ vẻ ngạc nhiên.

Ánh mắt của Lăng Hương lộ vẻ mong đợi mà hỏi:

- Quả nhiên là người của thành Huyền Vũ, các ngươi đến là để xây dựng Trung tâm Huyền Vũ sao?

- Ừm.

Ny Cát Sa chậm rãi gật đầu.

Lăng Hương vui vẻ nói:

- Tốt quá rồi, đi theo ta, ta dẫn các người đi gặp cha ta.

Ny Cát Sa sửng sốt một lát, quay đầu lại hạ lệnh:

- Thái Khả Khả, đi đón Bối Vi Nhân xuống.

- Vâng.

Thái Khả Khả lên tiếng trả lời, ngồi lên Thợ Ong bay về Phi thuyền.

Đức Đức Đa Nhĩ nhìn chăm chú vào tất cả những chuyện này, sắc mặt hắn ngưng trọng không gì sánh được.

……………

Trong phòng bếp, cung điện.

Hồ Tiên thoa bơ nhạt lên trên bánh ga-to, sau đó làm hạt quả táo để ở phía trên. Hôm nay, cô vẫn nghỉ ngơi như trước, trong lúc rảnh rỗi nên quyết định làm bánh ga-to, để cho mọi người biết tay nghề của cô không hề kém hơn so với người nào đó.

Đạp đạp đạp~~~ Gót giày đạp xuống mặt đất sinh ra tiếng vang giòn vã, âm thanh cách phòng bếp càng ngày càng gần. Hồ Tiên ngước mắt lên nhìn lại, phát hiện ‘người nào đó’ đến rồi.

Nguyệt Thấm Lan dựa vào cửa của phòng bếp, khuôn mặt lộ vẻ ngạc nhiên:

- Hồ Tiên muội muội, sao hôm nay lại có hứng thú làm bánh ga-to thế?

- Mục Lương nói muốn ăn, cho nên ta liền đến làm.

Hồ Tiên mở mắt nói lung tung.

- Hả, là như thế sao?

Nguyệt Thấm Lan chớp chớp đôi mắt màu xanh nước biển, trong lòng cảm thấy nghi ngờ. Nếu như Mục Lương muốn ăn thì có thể bảo tiểu hầu gái đi làm, tại sao lại để cho cô gái đuôi cáo không biết gì đi làm?

Hồ Tiên gật đầu, sắc mặt lộ vẻ khổ não nói:

- Đúng vậy đó, mặc dù trước đây ta không biết, nhưng nếu như Mục Lương đã nói muốn ăn, thì ta chỉ có thể vừa học vừa làm thôi.

-....

Đôi môi đỏ mọng của Nguyệt Thấm Lan giật giật, trong lòng thầm mắng một câu ‘Hồ ly tinh’, đã biết rõ là cô gái đuôi cáo đang bịa chuyện.

Đôi mắt xinh đẹp của cô di chuyển, tiến lên phía trước hỏi:

- Ta có thể nếm thử một chút không?

- Được…