Chương 1705 Luật Hôn Nhân Thành
Huyền Vũ
Hồ Tiên mỉm cười gật đầu.
Nguyệt Thấm Lan nghe thấy vậy thì hơi cười lên, cầm lấy dao ở một bên liền muốn tiến lên, nhưng nửa câu nói sau kia của cô gái đuôi cáo khiến cho cô buồn bực.
Hồ Tiên tay mắt lanh lẹ bưng bánh ga-to lên, quyến rũ nói:
- Nếm thử thì được, nhưng không phải là bây giờ, phải để cho Mục Lương thử trước.
-.... Ngươi có thể một hơi nói hết.
Nguyệt Thấm Lan nhịn xuống, ánh mắt trợn liếc qua.
- Là do ngươi quá nóng lòng rồi.
Hồ Tiên xinh đẹp cười cười, sau đó một bước một lắc bưng bánh ga-to rời khỏi phòng bếp. Nguyệt Thấm Lan hít sâu một hơi, nhìn vài lần cái eo lắc lắc của cô gái đuôi cáo, âm thầm nghiến răng, thật là muốn đánh sưng chiếc mông đang lắc lắc của cô ấy.
Cô cất bước đuổi theo, hai người cùng nhau đi vào phòng sách.
Vừa đi vào phòng sách, đã nhìn thấy Mục Lương đang vùi đầu viết cái gì đó, sắc mặt nghiêm túc chăm chú, lúc hai cô đi vào chỉ ngước mắt lên nhìn lướt qua một chút.
- Vẫn còn đang bận sao?
Âm thanh quyến rũ của Hồ Tiên hỏi.
- Ừm, vừa có chút ý tưởng.
Mục Lương thuận miệng lên tiếng, bút ở trong tay càng viết nhanh hơn.
Hồ Tiên và Nguyệt Thấm Lan ăn ý không quấy rầy, mà là bỏ bánh ga-to xuống, một trái một phải đứng ở bên cạnh anh, nhìn về phía nội dung được viết ở trên giấy.
- Ti vi? Tháp tín hiệu?
Chân mày xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lan hơi nhíu lại, hoàn toàn xem không hiểu cái mà Mục Lương viết là cái gì.
- Ti vi….
Hồ Tiên thì như có điều suy nghĩ.
Cô đã từng xem qua điện ảnh ở trong điện thoại di dộng của Mục Lương, bên trong đó đã phát hiện ti vi, hình như rất thú vị.
Qua hơn mười phút sau, Mục Lương mới bỏ bút máy xuống, viết ra toàn bộ ý tưởng ở trong đầu. Mấy ngày qua, anh suy nghĩ về linh khí cuộc sống mới, phát hiện ti vi mới là kiếm lợi nhiều nhất.
Có ti vi rồi, mới có thể có rất nhiều con đường kiếm tiền sau đó, giống như bán điện ảnh, làm quảng cáo, tuyên truyền các tin tức, vân vân, đều có thể thông qua ti vi để hoàn thành với hiệu suất cao.
- Bận xong rồi sao?
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi.
- Ừm.
Mục Lương duỗi người, nhìn thấy bánh ga-to ở trên mặt bàn, khuôn mặt lộ ý cười mà hỏi:
- Thấm Lan, bánh ga-to của ngươi làm sao?
Hồ Tiên không kịp ngăn lại, Mục Lương đã ‘chủ động’ vạch trần lời nói dối ở phòng bếp của cô.
Chân mày của Nguyệt Thấm Lan hơi nhăn lại, cười như không cười nhìn về phía Hồ Tiên:
- Không phải, là Hồ Tiên muội muội.
Hồ Tiên đẩy bánh ga-to về phía trước, âm thanh quyến rũ nói:
- Không phải là ngươi nói muốn ăn bánh ga-to sao, ta đã đi làm rồi.
Con ngươi màu đen của Mục Lương lóe sáng lên, tại sao không nhớ rõ là lúc nào nói muốn ăn bánh ga-to nhỉ?
- Ta…
Anh mở miệng muốn nói gì đó.
Hồ Tiên giơ ngón tay ra quệt lấy một miếng bơ, tìm đúng cơ hội nhét vào trong miệng của anh, cười tủm tỉm nói:
- Ngươi muốn ăn.
Mục Lương hơi nhăn mày lại, hàm răng hơi cắn lấy, miệng hơi cử động.
Khuôn mặt cô gái đuôi cáo cười đỏ ửng, mũi hơi nhíu lại, ngón tay rút trở về.
- Ừm…. Ta muốn ăn.
Đôi mắt của Mục Lương lộ ý cười.
Nguyệt Thấm Lan cười tủm tỉm hỏi:
- Mục Lương, bánh ga-to mà Hồ Tiên muội muội làm như thế nào?
- Mùi vị rất ngon.
Mục Lương theo ý thức mà gật đầu.
Nguyệt Thấm Lan lại hỏi:
- Vậy thì so với bánh ga-to của ta làm, của ai ăn ngon hơn?
Khóe miệng của Mục Lương hơi nhếch lên, cười khổ nói:
- Hả, chi bằng ngươi hỏi ta, bạn gái không biết bơi và mẹ không biết bơi cùng rơi xuống nước, cứu ai trước thì tốt hơn.
Câu hỏi không phải là vấn đề đơn giản, mà là câu hỏi toi mạng.
Nguyệt Thấm Lan liếc mắt, tức giận nói:
- Với thực lực của ngươi, hoàn toàn có thể đồng thời cứu hai người.
- Nói thì không sai.
Mục Lương đồng ý gật đầu.
Anh nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan và cô gái đuôi cáo, khuôn mặt nghiêm túc nói:
- Vậy nên câu trả lời của ta là, bánh ga-to mà hai người làm đều rất ngon.
Nguyệt Thấm Lan bĩu môi, hừ lạnh một tiếng:
- Qua loa.
- Không có thành ý…
Cô gái đuôi cáo tán thành mà gật đầu.
-....
Mục Lương cười khổ một tiếng.
- Mau nếm thử đi, bánh ga-to này là ta làm cả một buổi sáng đó.
Hồ Tiên lấy dao ra, cắt hoàn toàn bánh ga-to ra.
- Được.
Lúc này, Mục Lương mới cầm lấy cái nĩa, chậm rãi ăn bánh ga-to.
Nguyệt Thấm Lan cũng nếm thử một miếng, mùi vị rất giống như bánh ga-to mà cô làm, không kém nhiều.
Cô ăn xong một miếng bánh ga-to, mới nói chuyện quan trọng khi đến phòng sách:
- Mục Lương, bên Bối Vi Nhân đã truyền tin tức về.
- Ừm, nói tiếp đi.
Mục Lương nghe thấy vậy thì đã buông nĩa xuống, bưng chén trà nóng mới ngâm lên uống một ngụm.
- Các cô ấy đã gặp được công chúa của Vương quốc Tây Hoa, đã tiến hành trao đổi sơ bộ.
Nguyệt Thấm Lan nhẹ giọng nói.
- Đã bàn chuyện gì rồi?
Mục Lương tò mò hỏi.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:
- Đương nhiên là bàn chuyện mua đất, nhưng xây dựng Trung tâm Huyền Vũ và cửa hàng, những chuyện này đều không nhanh như thế được.
Mục Lương suy nghĩ một lát, tiếng nói bình thản:
- Không gấp gáp, để Ny Cát Sa điều tra tình hình buôn bán của vương thành Tây Hoa trước, để giảm bớt xung đột không cần thiết.
- Được.
Nguyệt Thấm Lan gật đầu ghi lại.
Hồ Tiên xen vào nói:
- Không cần lo lắng, Bối Vi Nhân hiểu những chuyện này, lòng của cô ấy rất tỉ mỉ, việc này chắc cũng đã suy nghĩ đến rồi.
- Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, công việc chuẩn bị cần làm không thể thiếu.
Mục Lương ôn hòa nói.
- Cũng đúng, nghe theo ngươi.
Hồ Tiên nhún vai, bưng bánh ga-to lên tiếp tục ăn từng miếng nhỏ.
Nguyệt Thấm Lan tiếp tục nói:
- Đúng rồi, còn có một chuyện, Cầm Vũ đã lái Phi thuyền Vận chuyển xuất phát rồi.
- Lúc nào quay về?
Mục Lương gật đầu hỏi.
Nguyệt Thấm Lan lắc đầu, dịu dàng nói:
- Chuyện này cũng không nói chắc được, chúng ta ở trên biển, chúng ta cũng không thân quen thành Thiên Bình, rất khó để tính ra thời gian, nhưng chắc là cũng sẽ không vượt quá ba ngày.
- Ừm, đợi Cầm Vũ quay về, cũng nên tiến hành diễn luyện quân sự rồi lần một rồi.
Tiếng nói bình thản của Mục Lương.
- Diễn luyện quân sự?
Ánh mắt của Nguyệt Thấm Lan lộ vẻ hoang mang.
- Có tác dụng gì?
Hồ Tiên cảm thấy hứng thú hỏi.
Cơ thể của anh dựa vào phía sau, giọng nói trong trẻo:
- Diễn luyện quân sự, chính là mô phỏng chiến đấu, có rất nhiều điểm tốt, ví dụ như có thể nâng cao năng lực chấp hành bộ đội, tăng mạnh giao lưu lẫn nhau của các quân chủng không giống nhau, có thể tăng cường phối hợp ăn ý, cũng là huấn luyện và chuẩn bị trước chiến tranh…
Hồ Tiên nghe như lọt vào trong sương mù, có rất nhiều từ khó hiểu, khiến cho nàng bỏ qua ý định hỏi kỹ càng.
…………
Nguyệt Thấm Lan nghe nghiêm túc, hỏi với giọng thanh thúy:
- Khi nào thì quân sự diễn luyện bắt đầu, ta có thể tham gia không?
- Chờ Cầm Vũ trở về đã.
Mục Lương kinh ngạc nói:
- Ngươi muốn tham gia diễn luyện quân sự à?
Nguyệt Thấm Lan gật đầu nói:
- Ừ, ta cảm giác nó rất thú vị, hơn nữa ngươi cũng đã nói đây là phương pháp tốt nhất để hiểu rõ thực lực quân sự của thành Huyền Vũ mà.
Mục Lương cười một tiếng, gật đầu nói:
- Được rồi, đến lúc đó ngươi cũng có thể tham dự.
Hồ Tiên tò mò hỏi:
- Có phải là đánh bằng đao thật súng thật không?
- Nhìn tình huống đi, ta vẫn còn đang lập kế hoạch diễn tập.
Mục Lương ôn hòa nói.
Hồ Tiên đề nghị:
- Ta đề nghị những binh sĩ thể hiện ưu tú trong buổi diễn tập sẽ nhận được một số điểm quân công nhất định, như vậy có thể gia tăng tính tích cực của bọn họ.
- Đương nhiên, những thứ này đều nằm trong cân nhắc của ta.
Mục Lương mỉm cười.
Trong đầu của anh có một bộ kế hoạch thưởng phạt và quyết định sử dụng nó trong buổi diễn tập quân sự, phần thưởng cao nhất sẽ là ma cụ cao cấp, nó sẽ khiến những binh lính kia hưng phấn.
- Nếu muốn diễn luyện quân sự, vậy thì mấy ngày nay nên để các binh sĩ và Thành Phòng Quân thao luyện.
Mục Lương nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan, dặn dò:
- Ngươi phân phó nhóm Phi Nhan và Hi Bối Kỳ đừng chơi đùa nữa, huấn luyện Không Quân nên bước vào giai đoạn kế tiếp.
Giai đoạn kế tiếp chính là huấn luyện sự phối hợp ăn ý giữa các binh sĩ Không Quân, đến mức có thể hoàn thành các nhiệm vụ trên không với độ khó cao, ví dụ như né tránh các cuộc công kích ma pháp đến từ mặt đất hoặc trên không.
Nguyệt Thấm Lan khẽ cười nói:
- Xem ra Phi Nhan và Hi Bối Kỳ không có thời gian để nghỉ ngơi rồi.
Mục Lương cảm thán một tiếng:
- Các cô ấy quá thả lỏng, lại không muốn đề cao thực lực bản thân, cứ tiếp tục như vậy là không được.
- Nếu cần thì có thể đánh đòn một trận.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.
- Ý kiến hay, vậy ngươi đi đánh đi.
Trong mắt Mục Lương lộ ra ý cười.
- Không được, ta không muốn con bé hận ta.
Nguyệt Thấm Lan vội vàng lắc đầu.
Mục Lương suy nghĩ một chút, nói:
- Vậy thì để các cô ấy và nhóm Tiểu Thải đấu luyện với nhau ba tiếng một ngày đi.
- Được rồi.
Nguyệt Thấm Lan đồng ý gật đầu, sau đó trong lòng yên lặng thắp nến cho con gái.
Hồ Tiên nuốt khối bánh kem cuối cùng xuống, uống một ngụm trà nóng để giải ngán.
Cô đặt nĩa xuống và nhìn thấy một chồng tài liệu dày cộm nằm trên bàn.
- Mục Lương, đây là cái gì vậy?
Hồ Tiên tò mò hỏi.
Anh ngước mắt lên, dịu dàng nói:
- Đây là luật hôn nhân của thành Huyền Vũ sau khi sửa đổi, các ngươi đọc thử xem, có ý kiến gì thì có thể nói một chút.
Hồ Tiên nghe vậy cầm văn kiện lên, lật xem từ trang đầu tiên.
Nguyệt Thấm Lan tiến tới, hai cái đầu gần sát vào nhau.
- Các quy định chung của luật hôn nhân thành Huyền Vũ, thực hiện hôn nhân tự do, một chồng một vợ. Nam, nữ, người thú, nửa người thú, Hải Yêu, tinh linh và các loại chủng tộc khác đều bình đẳng trong hôn nhân.
- Cấm xử lý và mua bán hôn nhân, cấm lợi dụng hôn nhân để cướp đoạt tài sản.
- Những người có cống hiến xuất sắc sẽ được xét duyệt thông qua chế độ một chồng nhiều vợ.
-...
Hồ Tiên nghiêm túc nhìn, không hề bỏ sót một chữ nào.
- Kết hôn phải hoàn toàn tự nguyện từ hai phía, bên thứ ba không được phép can thiệp bằng bất kỳ hình thức nào.
- Kết hôn yêu cầu hai bên phải mang theo thẻ căn cước, tiếp đó đến nơi quản lý hôn nhân thành Huyền Vũ để ghi danh và tiến hành đăng ký kết hôn, việc ly hôn cũng tương tự như vậy, nếu không sẽ bị coi là không hợp lệ.
Nguyệt Thấm Lan và Hồ Tiên tốn hết nửa giờ mới đọc hết tất cả các quy định của luật hôn nhân thành Huyền Vũ.
- Rất chi tiết.
Hồ Tiên nhẹ nhàng thở ra, tất cả những vấn đề cô có thể nghĩ ra đều đã được đề cập trong luật hôn nhân thành Huyền Vũ.
Mục Lương mỉm cười hỏi:
- Có điều lệ nào cần bổ sung và sửa chữa không?
- Không có, như vậy đã rất tốt rồi.
Nguyệt Thấm Lan nghiêm túc đáp.
Mục Lương hài lòng nói:
- Vậy thì ngày mai chính thức ban bố luật hôn nhân thành Huyền Vũ.
Đây là lần thứ hai thành Huyền Vũ ban hành luật và quy định về hôn nhân, lần đầu tiên chỉ là bản dự thảo, lần này mới là luật chính thức.
Thực tế chỉ là sửa đổi và bổ sung một chút thôi.
Đến cùng, thế giới này không giống với Địa Cầu, con người và nền văn minh đều khác nhau, vì vậy không thể rập khuôn được.
- Dày như vậy, ngày mai quá gấp, đổi thành ngày mốt đi.
Nguyệt Thấm Lan xem xét độ dày của văn kiện luật hôn nhân, cho dù Xưởng In Ấn làm thêm giờ thì cũng không cách nào hoàn thành vào ngày mai được.