← Quay lại trang sách

Chương 2086 Tuyển Chọn Quốc Kỳ

Ta vẽ mất hai tiếng đấy…

Nguyệt Phi Nhan phồng má, có chút phiền muộn nho nhỏ.

Mục Lương suy nghĩ một chút, dịu dàng nói:

- Hay như vậy đi, chờ những người khác vẽ quốc kỳ xong thì mọi người sẽ tiến hành bỏ phiếu, quốc kỳ có số phiếu cao nhất sẽ được sử dụng.

- Được!

Nguyệt Phi Nhan nghe vậy đôi mắt đỏ lập tức sáng ngời, cô có lòng tin quốc kỳ do mình vẽ tốt hơn những người khác.

Mục Lương thả bức tranh trong tay xuống, hỏi:

- Hôm nay, Không Quân kết thúc luyện tập rồi à?

Nguyệt Phi Nhan tự tin tràn đầy nói:

- Đúng vậy, ngươi cứ yên tâm đi, nghi thức duyệt binh của Không Quân vào ngày mai sẽ rất thuận lợi.

- Ta rất chờ mong.

Mục Lương cười khẽ hai tiếng.

Đúng là trong lòng anh hoàn toàn không lo lắng, có Nguyệt Thấm Lan giám sát ở quảng trường, binh lính Không Quân lên sân khấu sẽ không xảy ra vấn đề lớn.

- Cộc cộc cộc ~~~

Cửa thư phòng bị gõ vang.

- Đại nhân.

Giọng nói của Vệ Ấu Lan truyền vào thư phòng.

- Vào đi.

Mục Lương thuận miệng lên tiếng.

Lúc này, Vệ Ấu Lan mới đẩy cửa mà vào, cô bé cầm một bức tranh trong tay, có chút thấp thỏm đi tới trước mặt Mục Lương, dâng lên bức tranh của mình, nhỏ giọng nói:

- Đại nhân, đây là quốc kỳ mà ta vẽ, mời ngài xem qua.

Nguyệt Phi Nhan ló đầu qua, tò mò thúc giục:

- Mau mở ra đi, ta muốn xem!

Mục Lương buồn cười nhìn cô gái tóc đỏ, biết hoạt động trong lòng lúc này của co ấy, vì vậy chậm rãi mở ra quốc kỳ mà tiểu hầu gái vẽ.

Quốc kỳ mà Vệ Ấu Lan vẽ đồng dạng lấy màu đỏ thẫm làm nền, bên trên có vô số họa tiết ngôi sao, rậm rạp che lấp toàn bộ mặt cờ.

Mục Lương hơi nhướng mày, đây là một bức vẽ sao trời à?

- Tiểu Lan, ngươi vẽ cái gì thế?

Nguyệt Phi Nhan nghi ngờ hỏi.

Vệ Ấu Lan giải thích:

- Ta vẽ tia sáng ở trên Thánh Thụ, mỗi ngày ngẩng đầu là có thể nhìn thấy, ta cảm thấy rất đẹp cho nên vẽ lại.

Mục Lương chợt hiểu ra, khi Trà Thụ Sinh Mệnh mọc lá hay kết quả đều sẽ sáng lên, trong đêm đen hoàn toàn giống như bầu trời đầy sao, đây cũng là cảnh tượng lúc tối của thành Huyền Vũ hiện tại.

- Tốt vô cùng, vẽ không tệ.

Anh khen ngợi một câu.

- Hừ!

Nguyệt Phi Nhan khoanh hai tay trước người, buồn bực hừ nhẹ một tiếng.

Cô không thể không thừa nhận thiết kế quốc kỳ của Vệ Ấu Lan tốt hơn bản thân.

- Cả hai đều vẽ rất tốt.

Trong lòng Mục Lương không thể không bội phục bản thân, đại sư đoan thủy (bậc thầy cân bằng) rất khó làm…

Vệ Ấu Lan thoáng nhìn thấy bức vẽ quốc kỳ của Nguyệt Phi Nhan trên mặt bàn, trong lòng cảm thấy nghi ngờ, bức tranh kia vẽ cái gì thế?

- Hừ.

Nguyệt Phi Nhan lại kiêu ngạo hừ một tiếng.

Anh quay đầu hỏi:

- Tiểu Tử và những người khác còn chưa vẽ xong quốc kỳ sao?

Vệ Ấu Lan nhỏ giọng nói:

- Các cô ấy vẫn còn đang vẽ, chắc sắp xong rồi.

Mục Lương chậm rãi gật đầu, nói:

- Vậy thì chờ buổi tối mọi người trở lại đông đủ rồi cùng nhau xem đi, sau đó lại bỏ phiếu chọn ra quốc kỳ tốt nhất.

Nguyệt Phi Nhan đảo mắt một vòng, hỏi:

- Có thể bỏ phiếu cho quốc kỳ của mình không?

- Không được, chỉ có thể bỏ phiếu cho người khác thôi.

Mục Lương buồn cười nhìn cô gái tóc đỏ.

- Ồ, vậy được rồi…!

Nguyệt Phi Nhan bĩu môi.

Vệ Ấu Lan mềm mại nói:

- Đại nhân, ta đi chuẩn bị bữa tối.

- Đi đi.

Mục Lương nhàn nhạt gật đầu.

Tiểu hầu gái cung kính hành lễ, xoay người rời đi thư phòng.

- Ta đi sửa lại quốc kỳ.

Nguyệt Phi Nhan cầm lấy bản vẽ quốc kỳ trên mặt bàn, vẫn còn thời gian để cô vẽ một bức khác.

Mục Lương buồn cười lắc đầu, lấy trình độ vẽ vời của cô gái tóc đỏ, không cần ôm hy vọng quá lớn.

Sau khi hai cô gái rời đi, thư phòng an tĩnh trở lại, nhưng chẳng mấy chốc thì phần an tĩnh này đã bị đánh vỡ.

Cửa thư phòng lại bị đẩy ra lần nữa, Ly Nguyệt chắp tay sau lưng đi vào thư phòng.

- Ngươi giấu thứ gì phía sau lưng thế?

Mục Lương nhướng mày hỏi.

Ly Nguyệt cười cong mắt, bày ra đồ vật giấu phía sau: